Mười mấy tên cao thủ nội kình đại thành đã vây quanh đây.
Đặc biệt là tên dẫn đầu kia, nhìn thoáng qua cô gái ở cửa, trong lòng hơi do dự một chút.
Nếu như đây là nhà họ Lạc, vậy thì cô gái này cũng không cần phải giữ lại làm gì.
Dù sao để lại một phiền toái thì chi bằng trực tiếp giết chết còn hơn, cũng chỉ là giết thêm một người mà thôi, đối với bọn họ mà nói thực sự không tính là gì.
Nhưng sau khi tên cầm đầu hỏi xong, cô gái trông có vẻ hơi ngu ngơ kia bỗng dưng hai mắt toát ra thần thái.
Hoặc nói chính xác hơn là trong hai mắt bỗng nhiên lộ ra ánh sáng xanh chói lọi.
Huyết Thi Vương lau nước miếng bên khóe miệng, mở miệng nói.
“Các ngươi chính là đồ ăn mà chủ nhân nói à?”
Đồ ăn?
Đồ ăn gì?
Cao thủ nội kình dẫn đầu của nhà họ Thẩm hơi nhíu mày, cô gái này sao lại hỏi một đằng trả lời một nẻo thế.
“Đại ca chúng tôi hỏi cô đây có phải là nhà họ Lạc hay không?” Phía sau có một người bất mãn mở miệng nói.
“Tốt nhất cô hãy trả lời phải hay không phải. Cô cũng nhìn ra được rồi đấy, chúng tôi không phải người thường.” Cả người tên kia tản ra một luồng sát khí cực kỳ đáng sợ.
“Phải.” Huyết Thi Vương thành thật gật đầu, sau đó lại nhìn về phía mười mấy người kia bằng ánh mắt tràn ngập chờ mong cùng hy vọng.
“Các người là đến tìm người nhà họ Lạc à?”
“Dù sao cô cũng sắp chết rồi, cứ nói cho cô biết vậy. Chúng tôi thật sự đến tìm nhà họ Lạc.” Tên đàn ông cao to dẫn đầu ngạo nghễ mở miệng nói.
“Vậy thì đúng là tốt quá rồi, tôi đói bụng lâu lắm rồi.” Huyết Thi Vương lần đầu tiên lộ ra vẻ tươi cười, chỉ là nụ cười kia sao mà trông ghê rợn quá.
Thật tốt quá?
Cô ta đói bụng lâu lắm rồi?
Lẽ nào cô gái này vẫn luôn bị nhà họ Lạc ngược đãi không cho ăn cơm ư?
Người dẫn đầu hơi bất ngờ nghĩ vậy, nhưng mà ngay sau đó một luồng khí âm hàn đã đánh úp lại, lông mày anh ta nháy mắt đã kết thành một tầng băng sương.
Tứ chi lập tức có cảm giác bị đông cứng lại.
Trời vẫn đang mùa thu, sao lại có khí lạnh như vậy chứ?
Tên cầm đầu vừa mới định chuẩn bị động thủ thì một bóng người đã nhào về phía anh ta.
Ngay sau đó cuối cùng anh ta cũng đã biết tại sao cô gái này lại nói đến đồ ăn rồi.
Bởi vì cái miệng cô ta há to, trực tiếp ngoạm một miếng trên mặt anh ta.
Răng nanh nhọn hoắt nháy mắt đâm thủng làn da anh ta.
Trước kia Huyết Thi Vương kiếm ăn vẫn rất kén chọn, nhưng mà nó thật sự đã đói bụng lâu lắm rồi.
Đặc biệt là nhìn ba Lạc Tú sống sờ sờ trước mặt mỗi ngày đi qua đi lại trước mắt nó, loại dụ hoặc này khiến cho nó nhận đủ giày vò tra tấn mỗi ngày.
Nhưng mà trên người nó bị Lạc Tú hạ cấm chế, căn bản không động vào ba Lạc Tú được.
Có điều nó thực sự đã đói mờ mắt rồi, hiện tại kiếm ăn hoàn toàn không kén chọn nữa.
Sau tiếng xé toạc hung hăng của Huyết Thi Vương, tên cầm đầu kia thét lên một tiếng, da mặt anh ta đã bị xé ra.
Mà Huyết Thi Vương bên kia lại giống như đang gặm da heo, vừa ăn vừa ngấu nghiến chuẩn bị cắn miếng thứ hai.
Lúc này cuối cùng đã có người phản ứng lại, hung hăng đấm một quyền lên người Huyết Thi Vương, mang theo nội kình cường đại có thể đấm xuyên qua tường đá.
Nhưng mà đáng tiếc, Huyết Thi Vương đang treo trên người tên cầm đầu kia, một quyền này đối với nó căn bản chẳng có bất kỳ phản ứng nào cả, nó lại cắn một miếng nữa trên cổ tên cầm đầu.
Cảnh tượng này khiến cho người ta nổi gai ốc, mười mấy tên cao thủ nội kình đều bị dọa sợ, giết người bọn họ đã từng thấy, bọn họ cũng đã giết người.
Nhưng mà ăn người, loại chuyện này trông có vẻ thật sự dọa người.
Có mấy người muốn ra tay nhưng mà Huyết Thi Vương vung tay lên một cái, mấy người đó nháy mắt đã hoàn toàn đông cứng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyết Thi Vương ở đó từ từ hưởng dụng.
Người chịu tra tấn cuối cùng vẫn là người kia, bởi vì anh ta vẫn luôn trơ mắt nhìn đồng bọn của mình bị ăn, giờ phút này trời đã sắp sáng.
Ban đầu bọn họ còn cảm thấy chuyện này là Thẩm Thiên Quân chuyện bé xé ra to.
Giết người bình thường thôi mà, vậy mà lại phái mười mấy cao thủ nội kình. Nhưng mà hiện tại anh ta đã hiểu ra đây là đi tìm cái chết, hơn nữa còn là chết một cách khủng bố dị thường.
Huyết Thi Vương vừa nhai xương kêu rồm rộp vừa chậm rãi đi đến trước mặt anh ta, khuôn mặt mang theo cảm giác hưởng thụ một bữa tiệc lớn.
Sau đó nó cắn một miếng trên đôi mắt anh ta.
Mà ở Yên Kinh, sau khi kết thúc tang lễ, ngày thứ ba nhà họ Thẩm liền bắt đầu phát thiệp mời.
Bởi vì đại thọ của Thẩm Thiên Quân đã tới.
Vốn dĩ đại thọ này còn có thể tổ chức vui vẻ, nhưng mà cái chết của Thẩm Tuấn Phong ít nhiều gì cũng khiến cho nhà họ Thẩm có chút không vui lắm.
Có điều chuyện này vẫn cần phải làm.
Với đầu óc của Thẩm Thiên Quân, đại thọ thế này chắc chắn không phải tùy tiện tổ chức phô trương sau đó khoe khoang khắp nơi, mà chắc chắn là có lợi ích thực tế.
Ví dụ như ông ta đã tự mình đưa tận tay thiệp mời cho Trương đại sư, ông ta muốn mời nhà giàu số một tới nhà ông ta làm khách.
Rõ ràng đây là đang mượn sức để thăng tiến lên vị trí nhà giàu số một.
Mà đồng thời còn nhờ vả quan hệ, tặng một tấm thiệp mời cho thiếu niên tông sư đứng đầu Thiên Long Bảng kia.
Lạc Tú nhìn tấm thiệp mời trong tay, không khỏi cảm thấy buồn cười, e rằng Thẩm Thiên Quân có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, người mà Thẩm Thiên Quân hết sức cực khổ luôn không ngừng lôi kéo lại chính là Lạc Tú anh.
Lạc Tú ném hai tấm thiệp mời sang một bên, sau đó đi ra ngoài.
Giờ phút này Thẩm Nguyệt Lan đang cau mày ngồi trên ghế sofa trong phòng khách suy tư trầm ngâm.
Dù sao bà cũng là con gái của Thẩm Thiên Quân, hẳn là nên đi tới bữa tiệc đại thọ của ông ta.
Nhưng mà quan hệ của bà với nhà họ Thẩm thật ra chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Hơn nữa bà cứ cảm thấy mình không sống được mấy ngày nữa, bà đang do dự liệu có cần đưa Lạc Tú ra ngoài giải sầu, sau đó rời khỏi Yên Kinh.
Đây là nơi bà lớn lên, nhưng mà bà không muốn chết ở chỗ này.
“Làm sao vậy mẹ?”
“Mặt mũi cau có sắp thành nếp nhăn rồi kìa.” Lạc Tú trêu chọc nói.
“Mẹ vẫn còn trẻ lắm nhé.” Thẩm Nguyệt Lan liếc mắt nhìn Lạc Tú một cái.
“Mẹ đang nghĩ rốt cuộc đại thọ của ông cụ mẹ có nên đi hay không?” Thẩm Nguyệt Lan thở dài một hơi, vẫn đang do dự.
“Đi chứ, có một số việc cũng nên kết thúc rồi.” Lạc Tú mở miệng nói.
Đương nhiên Lạc Tú nói kết thúc là một ý khác.
Mà Thẩm Nguyệt Lan cũng cảm thấy thực sự nên như vậy, bà và nhà họ Thẩm cũng thật sự nên kết thúc tất cả mọi chuyện.
Có một số việc không có đúng sai, nhưng mà đang ở trong đại gia đình như vậy, giữa bà và người nhà họ Thẩm thật ra càng nhiều chỉ là một loại danh phận, để nói đến tình thân thì căn bản là không có.
Đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện giữa bà và ba Lạc Tú, còn cả chuyện bà nằm viện.
Bà không phải kẻ ngốc, chuyện ba của mình và anh cả lúc trước đã lợi dụng Lạc Tú để ép buộc bà giao ra sản nghiệp, khiến cho Thẩm Nguyệt Lan thực sự rất thất vọng buồn lòng.
Cuối cùng Thẩm Nguyệt Lan quyết định vẫn nên đi một chuyến thì hơn.
Vừa hay đúng lúc này lại có người gõ cửa.
Lạc Tú mở cửa, là Lý Giai Di.
Vốn dĩ Lạc Tú cho rằng Lý Giai Di là tới tìm Thẩm Nguyệt Lan.
Kết quả Lý Giai Di lại đi tới tìm mình.
“Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút được không?”
“Chúng ta?” Lạc Tú nhíu mày giống như chẳng có gì để nói với Lý Giai Di nữa cả. “Các con nói chuyện với nhau đi, thật ra tâm địa con bé Giai Di này không xấu đâu.” Thẩm Nguyệt Lan ở bên cạnh xen vào.1