“Ông đang uy hiếp tôi đấy à?” Lạc Tú khẽ nhướng mày lên tiếng hỏi.
“Nếu như cậu nghĩ vậy thì cũng không sai.” Thẩm Thiên Quân kiêu căng đáp lại.
“Nhà họ Thẩm đối với cậu mà nói là một con quái vật khổng lồ.” Thẩm Thiên Quân cười đáp.
“Cậu mãi mãi không thể nào cảm nhận ra được cảm giác một con rồng mang theo sự từ bi đứng trước một con kiến để nói những lời này với cậu ta, bây giờ tôi đang có cảm nhận như thế.” Thẩm Thiên Quân lại ngạo nghễ nói với anh.
“Đúng vậy, tôi không thể hiểu được.” Lạc Tú lắc đầu, cũng không buồn tranh cãi điều gì nữa.
Nhà họ Thẩm cũng tốt, Thẩm Thiên Quân cũng được, so với những gia tộc ở Tiên giới đứng sừng sững muôn đời không thay đổi thì sao?
Ngay cả những gia tộc đó Lạc Tú cũng chẳng coi ra gì?
Huống chi là nhà họ Thẩm?
Cho dù Lạc Tú không ra tay thì Thẩm Thiên Quân có thể sống được bao lâu nữa?
Nhà họ Thẩm lại có thể tồn tại trên thế giới này bao lâu?
Thực sự không phải cùng một đẳng cấp.
Đối với anh mà nói, nhà họ Thẩm giống như ánh bình minh chỉ lướt qua trong giây lát, mà Lạc Tú còn có buổi trưa buổi chiều, ban đêm, thậm chí còn có ngày mai.
Nhưng mà nhà họ Thẩm thì sao?
Chẳng qua chỉ là mây khói thoáng qua mà thôi.
Sự khác biệt này mới là khác biệt chân chính.
Sự chênh lệch này mới là thứ mà cả đời này Thẩm Thiên Quân cũng không thể với tới được.
Thẩm Thiên Quân chỉ đứng ở trên ngọn núi này đang nhìn xuống dưới chân núi.
Còn Lạc Tú thì đứng trên bầu trời quan sát vạn vật.
Thẩm Thiên Quân chỉ là hiện tại đứng ở đây nhìn hôm nay, còn Lạc Tú thì đứng giữa thời gian không gian sừng sững quan sát muôn đời.
“Nếu như cậu cứ mê đắm không thôi thì tôi không ngại khiến cho cậu phải hối hận. Rời khỏi Yên Kinh đi, nếu hôm nay cậu không đi thì về sau sẽ không còn cơ hội đâu.”
“Cậu sẽ được như ý nguyện, ở lại Yên Kinh mãi mãi.”
“Tôi không biết Tuấn Phong bị làm sao nhưng mà nó không thích cậu, điểm này tôi đã tra ra được rồi, mỗi người nhà họ Thẩm đều không thích cậu đâu.” Thẩm Thiên Quân ngạo nghễ mở miệng nói.
“Thẩm Thiên Quân, Yên Kinh là nhà ông đấy à?” Lạc Tú trào phúng nói.
“Yên Kinh thực sự không phải là của nhà họ Thẩm tôi, nhưng đối với cậu mà nói thì đúng là như vậy.”
“Nếu như cậu không rời đi thì e rằng ba cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy.” Thẩm Thiên Quân lại kiêu ngạo đáp lời.
Lần này Lạc Tú không hề cảm thấy tức giận chút nào.
Dù sao một con kiến uy hiếp anh, nói rằng đây là địa bàn của nó, anh sẽ tức giận với nó ư?
Thẩm Thiên Quân vừa mới nói xong những lời này, phía sau liền có mười mấy người mặc âu phục màu đen đi tới.
Nhà họ Thẩm không có tông sư nhưng lại là người của nội kình đại thành.
Mười mấy người này chính là sức mạnh của nhà họ Thẩm.
Có sức mạnh này nếu như đối phó với người khác vậy thì có lẽ đúng là rất khó có thể ngăn cản được.
Dù sao đây cũng là mười mấy người của nội kình đại thành.
Sức mạnh lớn như thế, ngay cả gia tộc có tông sư cũng phải kiêng dè vài phần.
Vì vậy nếu như muốn ra tay với ba Lạc Tú còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao?
“Đi đi, ba tôi đang ở vịnh Bàn Long Thông Châu, chúc các người may mắn.” Lạc Tú xua xua tay đi về phía Thẩm Nguyệt Lan.
Thẩm Nguyệt Lan đã định rời đi.
“Được, tôi hi vọng cậu không hối hận.” Thẩm Thiên Quân lộ ra sát khí lành lạnh, ông ta là một thế hệ kiêu hùng, từ trước đến nay luôn làm việc dứt khoát.
Nếu như Lạc Tú đã nói như vậy, thế thì Thẩm Thiên Quân sẽ thật sự làm theo.
Lạc Tú hoàn toàn không để ý đến, chỉ lôi kéo Thẩm Nguyệt Lan rời đi.
Rất nhiều người nhà họ Thẩm trợn mắt nhìn theo anh.
Sau khi Lạc Tú bước lên xe, anh đã gửi tin nhắn cho Trương Đại Sư.
Bên kia Trương Đại sư trả lời tin nhắn đã sắp tới lúc rồi.
Nghĩ ngợi một chút Lạc Tú lại gửi một tin khác.
“Xử lý hết nhà cửa nhà họ Thẩm cho tôi.”
Trương đại sư đáp được một tiếng, lập tức đi làm.
Lạc Tú thực sự muốn xem một chút, lần này khi nhà họ Thẩm hoàn toàn phát hiện ra chân tướng thì đám người Thẩm Thiên Quân có sắc mặt thú vị ra sao?
Sau khi Lạc Tú rời đi, vậy mà Thẩm Thiên Quân đúng là phái người đi thật.
Hơn nữa không phải là một người, một lần đã phái đi tất cả cao thủ.
Ông ta muốn đánh đòn phủ đầu, khiến cho kẻ cuồng vọng như Lạc Tú hiểu rõ.
Có một số việc Thẩm Thiên Quân ông ta không phải không làm được.
Ông ta muốn khiến cho Lạc Tú hối hận.
Hối hận sâu sắc.
Mười mấy cao thủ kia gần như lập tức lên đường.
Vé máy bay đã đặt xong xuôi, lập tức bay tới Hải Đông.
Sau đó chạy tới Thông Châu.
Kiểm tra một chút, quả nhiên ba Lạc đang ở biệt thự tại vịnh Bàn Long Thông Châu.
Tuy rằng những người này có chút kỳ quái.
Nhưng đây không phải là nhiệm vụ của bọn họ.
Nhiệm vụ của bọn họ là giết chết ba Lạc.
Thẩm Thiên Quân chính là kẻ nhẫn tâm và vô tình như vậy.
Nếu không cũng sẽ không trở thành một thế hệ kiêu hùng.
Mười mấy người này trực tiếp chờ đợi đến buổi tối trèo tường đi vào.
Với thân thủ của mấy người này, trèo tường đi vào tự nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sau khi điều tra một chút, liền tìm thấy chỗ ba Lạc đang ở.
Trong khoảng thời gian này ba Lạc rất kỳ lạ.
Chủ yếu là người bảo mẫu mà Lạc Tú tìm cho ông.
Bảo mẫu này thực sự rất kỳ lạ.
Trông khá là xinh xắn, giống như một cô gái linh hoạt, nhưng mà lại không thích nói chuyện.
Hơn nữa đúng là giống như nha hoàn cổ đại hầu hạ lão gia vậy.
Quả thực coi quy củ còn quan trọng hơn tính mạng mình.
Ví dụ như nấu xong đồ ăn, ông bảo cô ta ngồi xuống cùng ăn, cô ta tuyệt đối sẽ không nghe lời ngồi ăn cùng ông.
Hơn nữa ba Lạc cảm thấy điều quái lạ nhất chính là bất kể ông có nói cái gì với cô bé này thì cô nhóc đều không nói câu nào cả.
Điều này khiến cho ba Lạc cảm thấy liệu có phải Lạc Tú đã tìm người câm hay không?
Càng kì quái hơn nữa là cô bé này mỗi khi không có việc gì làm thì cứ đứng ở cửa giống như một tên ngốc.
Thời gian lâu dần, ba Lạc thật sự không kiềm chế được muốn dẫn cô bé này đi bệnh viện kiểm tra một chút xem có phải đầu óc nó có vấn đề gì hay không.
Bởi vì có đôi khi nửa đêm khuya khoắt vẫn còn đứng ở cửa giống như thần giữ cửa không bằng.
Điều này khiến cho ba Lạc rất nhiều lần không đành lòng nhưng mà có khuyên như thế nào thì cô bé kia vẫn không chịu nghe lời.
Thời gian trôi qua, ba Lạc cũng liền lười để ý tới.
Dù sao khi ông gọi điện cho con trai mình thì thằng nhóc thối tha kia cũng chỉ đáp một câu, mặc kệ cô ta đi.
Buổi tối hôm nay, cô bé kia lại đi ra cửa đứng.
Quả thực so với binh lính biên giới đứng gác còn chấp nhất nghiêm túc hơn, không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng vậy.
Mười mấy người kia tới đây, trực tiếp đi tới căn biệt thự mà ba Lạc đang ở.
Đây là tòa biệt thự tốt nhất ở vịnh Bàn Long, có hồ lớn trước cửa, hơn nữa còn được bao quanh căn nhà, cực kỳ thu hút ánh nhìn người khác.
Cả đám người tới đây, vừa hay gặp được Huyết Thi Vương đang đứng ở cửa.
Huyết Thi Vương bị hạ mệnh lệnh, bình thường không được phép ra ngoài kiếm ăn, vì vậy đã đói bụng quá lâu rồi.
Nhưng mà hôm nay bỗng nhiên nhận được lệnh nếu đêm nay có người đến thì có thể ăn chúng.
Thế nên trong lòng Huyết Thi Vương hôm nay cực kỳ vui sướng, cuối cùng cũng có thể ăn cơm rồi.
Nó đã ra cửa mong chờ từ rất sớm.
Mãi đến giờ phút này, cuối cùng cũng đã chờ đợi được những kẻ này tới đây.
“Cô bé, đây là nhà họ Lạc phải không?” Người dẫn đầu kia là một võ giả nội kình đại thành.
Cũng coi như có chút danh tiếng, giờ phút này nhìn thấy Huyết Thi Vương đứng trước cửa liền tùy tiện hỏi han. Dù sao thì đối với bọn họ mà nói, chỉ là một cô bé mà thôi, nếu muốn giết thì cứ giết thẳng tay là được.