Sao có thế đế họ gọi người đưa tiền tới chứ? Mục đích của chúng là muốn họ tiếp tục vay tiền, tiếp tục thua mà!
“Chúng tôi không gây chuyện, chúng tôi chỉ…”
“Quý vị, tỏi xin lặp lại lần nữa, hoặc là lấy tiền mặt ra trả nợ, hoặc là tiếp tục mượn tiền chúng tôi để đánh CƯỢC tiếp!”
Người lác xúc xác nói thẳng.
“Người anh em, tôi cũng dưới trướng anh Bưu mà, giống anh đó.”
“Mẹ kiếp, đứa nào nói dưới trướng anh Bưu?”
“Nào, đứng ra đây cho tao xem thủ?” Tầm bảy tám người bước vào từ cửa sau cúa sòng bạc. đi đầu là một người đàn ông cường tráng với mái tóc húi cua, cả người bốc mùi kẻ cướp nồng nặc.
Còn Vương Thông, vừa nhìn thấy mặt người kia, anh ta lập tức biến sác.
Bởi vì người này không phải ai khác mà chính là một trong số những tay chân của Hồng Bưu, A Đao!
ở Tân Châu trắng đen lẫn lộn như vầy, có lẽ ít người biết tới Hồng Bưu, nhưng sẽ không một ai không biết A Đao.
“Mày nói mày là đàn em của anh Bưu sao?” A Đao trực tiếp dẫn người tới trước mặt Vương Thông.
“Anh Đao, em…”
“Chát!” A Đao vung tay cho ngay Vương Thông một cái tát vào mặt.
“Hôm nay, vừa lúc anh Bưu tới dưới lầu ăn cơm, có cần tao gọi anh ấy lên đây giúp mày một tiếng không?” A Đao cười khấy.
Vương Thông lập tức sợ tới mức im thin thít, nếu Hồng Bưu lên đây thật, chuyện xảy ra hôm nay chăc chân không còn cách nào cứu vãn nối nữa. Anh ta chỉ là cáo mượn oai hùm thôi, chứ loại người thấp hèn như anh ta làm gì có cơ hội quen biết với người như Hồng Bưu chứ?
“Anh Đao, anh…”
“Bốp!” A Đao nhấc chân, đá thẳng một cước.
“Con mẹ nó, mày cũng có tư cách gọi tao là anh Đao à?”
Một đá này vô cùng ác độc và mạnh bạo, trực tiếp đá văng một người cao một mét tám mấy như Vương Thông bay ra xa năm, sáu mét.
Đám người Trương Thục Phi đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này đâu?
Dù sao bọn họ cũng chỉ là một đám nhân viên thuộc đội ngũ làm công ăn lương mà thôi, lúc này đă bị tình huống trước mát dọa tới nồi mặt mũi trắng bệch.
“Có tiền mặt đế trả không?” A Đao lạnh lùng nhìn Trương Định, dọa Trương Định sợ tới mức rụt cố lại.
“Chát!”
A Đao lại vung tay, tặng anh ta một bạt tai.
“Mẹ kiếp, tao hỏi mày có tiền mặt trả nợ không?’
Trương Định bụm mặt lẳc đầu.
“Không trả tiền mà còn muốn đi à?” A Đao uy hiếp hỏi lại.
“Không có thì mượn tiếp, khi nào thắng thì trả lại, hiếu chưa?”
A Đao lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người.
Mượn tiếp?
Nếu thật sự mượn tiếp, chỉ sợ số nợ sẽ ngày càng lớn!
Trương Định dám mượn tiếp sao?