Tô Bửu Điền lắc đầu.
“Lúc đó không phải cậu Lạc tự mình giải quyết huyết thi sao?” Tô Bửu Điền thở dài một tiếng.
Lúc ấy Tô Bửu Điền thật sự không ngờ lại có chuyện này, cho đến sau khi tin tức về đến Yên Kinh, Tô Bửu Điền mới sững sờ.
Ông ta thực sự không ngờ Lạc Tú lại có thể dẫn Huyết Sát đi thu phục chuyện của Huyết thi vương.
Tuy nhiên, vào thời điểm đó, nghe nói là Lạc Tú đã tự mình đánh bại Huyết thi vương, lần này lại không phải là luận võ của các huấn luyện viên mà.
Quân Đao vốn đã rất mạnh, lại còn trấn thủ biên quan, thường chiến đấu với một số thành phần bất hợp pháp, luôn lấy chiến nuôi quân, thực lực tổng hợp không chỉ mạnh mẽ mà còn được tăng cường hai lần, vì vậy chắc chắn không phải tầm thường.
Đến lúc đó đánh kiểu gì chứ?
Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, mặc dù Tô Bửu Điền khá công nhận thực lực cá nhân của Lạc Tú, nhưng vẫn có chút nghi ngờ về phương pháp giảng dạy của Lạc Tú.
Rốt cuộc, việc Lạc Tú để Huyết Sát ngủ hiện đã lan rộng khắp các quân khu lớn, chuyện này luôn là một trò đùa. Trong buổi tán gẫu, Huyết Sát đã trở thành Ngủ Sát, còn Lạc Tú thì được gọi là Thần ngủ.
Điều này làm cho Tô Bửu Điền không ngóc đầu lên được.
Lạc Tú không tiếp tục chủ đề này nữa, dù sao thì hôm nay cứ chứng minh tất cả mọi thứ bằng thực lực thôi.
Xe từ từ lái đến chân một ngọn núi.
Ngoài ra còn có một ngọn núi lớn ở phía đối diện, và đó là nơi diễn ra cuộc hỗn chiến của từng đội.
Trên núi có cờ màu, đội nào chiếm được cờ màu trong một tiếng đồng hồ mà không bị lấy mất thì đội đó thắng cuộc.
Đây là một khó khăn lớn, dù sao nếu đội nào chiếm được cờ màu thì có thể phải hứng chịu sự tấn công chung từ bốn đội còn lại.
Sau khi vừa bước xuống xe, họ đã gặp một người đàn ông mặc quân phục thẳng thớm.
Cấp độ đó cùng cấp độ với Lạc Tú, và ngoài ra, còn có cấp tướng.
Người cùng cấp với Lạc Tú là phó sĩ quan huấn luyện của Quân Đao, thân hình cao lớn, thần sắc ngạo nghễ, tên là Vương Trác.
Còn người cấp tướng kia đến từ Tế Nam, tên là Chu Khải.
Lúc này hai người đang bàn luận chuyện gì đó.
“Đại tá Vương, tôi e rằng lần này Quân Đao của ông lại chiếm vị trí số một rồi.” Chu Khải cười nói.
“Ồ, đừng nói như vậy, không phải vẫn còn Huyết Sát sao?” Vương Trác cười nó, nhưng là cười châm chọc.
"Ừ, nhưng cũng thành Ngủ Sát rồi, hơn nữa có Thần ngủ dạy dỗ, tôi cảm thấy chuyện này khá là hiếm thấy."
Chu Khải thở dài một tiếng rồi lại nói: "Chao ôi, đúng là năm sau lại không bằng năm trước."
"Tôi cũng thấy kỳ lạ, từ khi tướng Lâm rời khỏi Huyết Sát, đúng là năm sau không bằng năm trước, lại còn tìm một thằng nhóc ranh tới, lại còn cho Huyết Sát huấn luyện ngủ. Ha ha, thật khiến người ta không nói nên lời."
"Nếu có cơ hội, nhất định phải nhìn kỹ người này đấy."
Vừa nói xong, đám người Tô Bửu Điền đã xuống xe.
"E hèm."
Tô Bửu Điền nhắc nhở hai người bọn họ.
“Tướng Tô, xin chào.” Chu Khải và Vương Trác mỉm cười chào hỏi, sau đó nhìn về phía Lạc Tú.
Người có thể theo sát bên Tô Bửu Điền lúc này khẳng định là Thần ngủ trong truyền thuyết.
Sau khi Vương Trác đánh giá Lạc Tú, không khỏi thầm lắc đầu, người như vậy có thể làm sĩ quan huấn luyện sao?
Tuy nhiên nghe Lâm Hóa Long nói đối phương có thực lực rất mạnh, Vương Trác lại không đồng ý, cho dù mạnh thì có thể mạnh đến đâu chứ?
Tuy được xưng là thiếu niên tông sư nhưng Vương Trác không tin, có thể là bên ngoài thổi phồng mấy lời đồn đại lên thôi.
Nhà họ Vương luyện võ bao đời, ông ta cũng thông minh từ nhỏ, tư chất rất tốt, nhưng chưa từng nghe nói người trẻ tuổi nào có thể đạt thành tựu tông sư.
Mà Chu Khải cũng thầm lắc đầu. Anh ta đến từ đảo Tần Hoàng, là người của nhà họ Chu ở đảo Tần Hoàng.
Nhà họ Chu tuy không nổi danh lắm nhưng lại là một trong những thế gia cổ võ ẩn thân số một số hai trong nước.
Thậm chí trong nhà còn có những cao thủ đã vượt qua cảnh giới Hóa Thần và đạt tới cấp độ Võ Thánh.
Nhân vật trên Thiên Bảng chỉ là một số tên ở mặt ngoài, đối với những gia tộc cổ võ mà nói, bọn họ hoàn toàn không để ý tới.
Vả lại hiển nhiên, bên bộ đội không để ý nhiều đến Thiên Bảng, nên chẳng ai quan tâm đến việc người đã thay thế ngôi đầu trên Thiên Bảng.
Trong mắt Chu Khải hiện lên một tia khinh thường Lạc Tú, sau đó lên tiếng.
"Cậu chính là thần ngủ hả?"
Lạc Tú cau mày, có chút tức giận.
“Chu Khải!” Tô Bửu Điền mắng.
"Ha ha, tướng Tô đừng tức giận, tôi chỉ nói giỡn thôi."
“Chỉ nói giỡn à?” Tô Bửu Điền có chút bất mãn.
“Vâng, tôi nghe nói cách giảng dạy của sĩ quan huấn luyện Lạc này rất độc đáo, ha ha ha.” Chu Khải cười ha hả.
Vương Trác ở bên cạnh cũng cười hùa.
“Chuyện đó liên quan đến ông sao?” Lạc Tú bất mãn nói.
“Láo toét, tôi lớn hơn cậu về mặt cấp bậc, cậu nói chuyện với tôi như thế à?” Chu Khải đột nhiên nghiêm mặt quát lớn.
“Chu Khải!” Tô Bửu Điền cũng mắng.
“Tướng Tô, tuy rằng là người của ông, nhưng lại trực tiếp nói chuyện với tôi như thế này, không phải quá đáng sao?” Chu Khải cũng cãi lại.
Quả thực, nếu xét về chức vị, Lạc Tú nhỏ hơn ông ta.
Hơn nữa ông ta là ai chứ?
Nói sao cũng là một người cấp tướng!
“Xin lỗi tướng Chu đi.” Vương Trác ở một bên lên tiếng.
“Dù sao cũng là lỗi của cậu trước.” Vương Trác lại nói.
“Tôi có sai sao?” Lạc Tú tức giận cười.
“Có sai sao là có ý gì?” Vương Trác cười lạnh một tiếng.
"Cấp dưới bất kính với cấp trên, dù có bảo cậu tự sát ngay cậu cũng nên làm!"
“Nếu như cậu không xin lỗi, tôi không ngại đâu, trực tiếp tát cậu là được!” Vương Trác mắng một câu.
Nhưng vừa dứt lời, Lạc Tú đã động thủ rồi.
Một cái tát lạnh lùng giáng thẳng vào mặt Vương Trác.
“Chát!” một tiếng, Tô Bửu Điền và Chu Khải đều sững sờ.
Rõ ràng là hai người đều không nghĩ tới Lạc Tú vậy mà lại không nói gì đã trực tiếp động thủ.
Vương Trác che nửa khuôn mặt bị đánh, sau đó lộ ra vẻ khó tin.
"Cậu dám đánh tôi?"
“Chát!” Lạc Tú lại vung tay lên giáng thêm một bạt tai.
“Đánh anh thì làm sao?” Lạc Tú cười khẩy.
Lần này Vương Trác hoàn toàn nổi giận.
Ông ta là sĩ quan huấn luyện bên cạnh Lâm Hóa Long, đi đến đâu mà không được tôn trọng chứ?
Đừng nói là đánh ông ta, thậm chí còn không dám nói một lời vô lễ nữa kìa.
Không thấy Chu Khải là cấp tướng nhưng vẫn nói nói cười cười với ông ta sao?
Hơn nữa ông ta cũng đã hơn bốn mươi, gần năm mươi rồi.
Đây là lần đầu tiên bị tát ở nơi công cộng như thế này.
“Được, tốt lắm!” Vương Trác hung hăng nói.
Ông ta không dám động thủ với Lạc Tú, dù sao thì mặc dù không tin nhưng Lâm Hóa Long từng đề cập đến việc Lạc Tú là thiếu niên tông sư.
Thật không may, đó là chuyện thật lâu trước đây.
Sau khi Quân Đao thất bại trong việc bắt Huyết thi vương, ông ta đã mang theo một bộ phận người của Quân Đao trở về Yên Kinh. Ông ta hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra ở khu vực Tây Tạng trong thời kỳ này.
Nếu không, ông ta đã không dám nói thêm gì nữa.
Nhưng bây giờ!
“Được, tốt lắm.” Vương Trác hung tợn lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Hóa Long. Dù sao, loại chuyện bao che là điều khá bình thường trong quân đội.