Tuyệt đối không thế đế thằng oât con này ở lại công ty được, phải kiếm cớ đuối nó đi thôi.
Vừa đến đã tát vào mặt của người làm quản lý như anh ta, mà còn tát thật mạnh nữa chứ.
“Anh Định, tìm lý do để đuổi tên oát con này đi?” Hồ Mỹ Kim cũng sáp lại nói, hiện giờ cô ta cũng không thể nhịn được nữa.
Buổi chiều tan làm, Trương Định muốn mời mọi người đi ăn tối. Thật ra Lạc Tú cũng không định đi nhưng những đồng nghiệp khác trong công ty đều cố gắng mời, dù sao thì không phải người nào cũng là đồ mắt chó không coi ai ra gì.
Hơn nữa vẫn có một vài người vẩn cực kỳ thích Lạc Tú, dù sao hỏm nay Lạc Tú đà mời đến một ngôi sao, có lẽ các mối quan hệ của Lạc Tú không đơn giản như trong tường tượng.
Cuối cùng Lạc Tú quyết định đi.
Trước hết, vì công ty này đã cho anh nên anh cũng cần phải lấy lòng mọi người.
Cũng nhìn xem ai có thế ở lại và ai không thế, đối với những người mà Lạc Tú không thích. Lạc Tú sẽ đế họ cút xéo.
Toàn bộ công ty đã thuộc về Lạc Tú, anh không thể khiến cho mình khó chịu được.
Thứ hai, còn một chuyện nữa, đó là Lạc Tú muốn đợi đến lúc ăn cơm sẽ nói rõ việc cát đứt quan hệ với Trương Thục Phi, từ nay về sau đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau nữa.
Xe của công ty đã bị mấy đồng nghiệp khác chiếm dụng, Trương Định dẫn theo Trương Thục Phi và Hồ Mỹ Kim, rõ ràng vẫn còn chỗ nhưng Trương Định lại thò đầu ra nói với vẻ khinh thường.
“Xin lỗi, Lạc Tú, đây là xe mới của tôi, anh ngồi vào sợ sẽ làm ô uế nó mất.”
Lạc Tú cũng không tức giận, mà đứng ở ven đường chuẩn bị
đón taxi.
“Hừ, e rằng cả đời này anh ta sẽ không thể ngồi trên một chiếc xe sang trọng như vậy.” Hồ Mỹ Kim ờ trong xe mỉa mai một cách tráng trợn.
Và đúng là Lạc Tú đã bầt taxi đến đó.
Địa điếm ăn uống là một câu lạc bộ tên là Hải Nguyệt Tiếu Trúc, tầng trên có nhà hàng và tầng dưới là quán bar, đây là một nơi tương đối cao cấp.
Ngay khi cả nhóm vừa bước xuống xe, Lý Tuyết đã đi tới ôm một người đàn ông cao ráo đẹp trai, đó là bạn trai của Lý Tuyết tên là Vương Thông.
Hơn nữa trên người mặc toàn hàng hiệu, vừa nhìn đã thấy thật vênh váo hung hăng.
Ngay cả Lạc Tú cũng nhìn anh ta, bởi vì ngoài ngoại hình cao một mét chín mươi kia thì rõ ràng tên Vương Thông này chính là con nhà luyện võ.
Tuy nhiên, Lạc Tú chỉ nhìn anh ta một chút xíu rồi lập tức nhìn đi chổ khác, dù sao một kẻ luyện võ ở thế tục thì chầng là gì trong mát Lạc Tú cả.
Lý Tuyết kéo Vương Thông sát vào trong vòng tay của mình, sau đó giới thiệu với mọi người đầy vẻ khoe khoang.
“Đây là bạn trai của tôi, Vương Thông.”
‘Anh Thông.”
“Anh Thông/
Một đám người vây quanh và bầt đầu xúm xít làm quen, thậm chí Trương Định là kẻ luôn tỏ ra kiêu căng ngạo mạn cũng gọi anh ta một tiếng anh Thông.
Bởi vì nghe nói Vương Thông có lai lịch gì đó ghẻ gớm lầm, đối với người bình thường thì phải nịnh bợ vài câu rồi.
Chỉ có duy nhất Lạc Tú vần đứng bên cạnh, không hề tỏ vẻ gì
cả.
“Anh là bạn trai của Thục Phi à?”