Một đám người đi theo sau, thậm chí có người còn bắt chuyện với Chu Cương và Trần Hiên.
Rõ ràng bây giờ, nếu muốn sống tiếp thì phải ôm chặt hai chiếc đùi này, bằng không bọn họ không thể sống hết hôm nay.
"Ha ha, người anh em, tôi là con trai của nhà bất động sản ở Xuyên Tây. Nếu tôi có thể thoát khỏi ảo giác chết tiệt này, anh hãy cho tôi số tài khoản của anh, tôi nhất định sẽ chuyển cho anh một trăm vạn để tạ ơn."
“Đợi cậu có thể sống sót ra ngoài rồi hẵng nói đi.” Chu Cương mỉm cười.
Lần này, ngoài anh ta, Trần Hiên và một người phụ nữ ra, thì tất cả đều là người mới, rõ ràng bọn họ mới là nhân vật then chốt để rời khỏi đây một cách an toàn.
Thật ra người mới cũng có lợi dụng đôi chút.
Nhưng Trần Hiên lại nháy mắt ra hiệu với anh ta.
Hình như Chu Cương đã ngầm hiểu, nên từ tốn nói tiếp.
"Cậu muốn sống cũng được thôi, nhưng phải nghe lời chúng tôi. Tất nhiên sau khi quay về, nhất định phải tạ ơn chúng tôi."
Ba bốn người nhất thời ngầm hiểu, đồng loạt báo giá.
Sau đó lại có thêm hai người báo giá.
Cho đến cuối cùng ngoài Lạc Tú ra thì chỉ còn lại hai cô gái và một người đàn ông là không lên tiếng, rõ ràng ở hiện thực, một là bọn họ không có tiền, hai là không muốn đưa.
Đám người Chu Cương nhìn thẳng về phía ba người Lạc Tú.
“Còn bốn người thì sao?” Chu Cương vừa đi vừa hỏi.
“Đại ca, nhà em không có tiền.” Người đàn ông đó tên là Đường Hạo.
“Tôi cũng không có tiền.” Một phụ nữ ở trong đó đáp, tên của cô là Lê Mị Tư.
“Cô có thể dùng thân xác của mình.” Trần Hiên lộ ra vẻ mặt cô hiểu rồi đấy.
Lê Mị Tư cau mày, dáng vẻ như sắp nổi giận, nhưng bị một cô gái đứng bên cạnh kéo lại.
Bây giờ mọi người mới chú ý tới, hóa ra Lê Mị Tư vô cùng xinh đẹp, gương mặt nhỏ như quả trứng ngỗng, sống mũi rất cao, ngay cả đôi môi cũng cực kỳ gợi cảm.
Ngũ quan tương xứng, có thể nói là vô cùng hoàn hảo.
Nếu mấy người Lam Thục Đoan có thể đạt điểm mười, chắc chắn Lê Mị Tư có thể vượt qua điểm mười, là người đẹp tuyệt trần được mười hai điểm.
Chẳng qua là vì lúc nãy mọi người đều ở trong tình huống đột ngột, không chú ý đến điều này, nên mới phớt lờ. Bây giờ mọi người đều đã bình tĩnh lại, hầu như đều đứng về phe của Chu Cương, ai cũng thèm nhỏ dãi trước Lê Mị Tư.
Thấy Lê Mị Tư cau mày, Chu Cương cười khẩy, cô không đồng ý cũng không sao, đợi lát nữa, vì tính mạng, cô cũng sẽ đồng ý mà thôi.
Còn cô gái đi bên cạnh Lê Mị Tư, trông không xinh cho lắm, nhưng luôn tỏ thái độ cao cao tại thượng.
“Còn anh thì sao?” Chu Cương nhìn về phía Lạc Tú.
"Tôi không cần."
Anh không cần ư?
Rõ ràng Chu Cương hơi sửng sốt khi nghe thấy câu trả lời này, đây là lần đầu tiên có người nói như vậy.
“Đợi lát nữa mấy người lại tới cầu xin tôi sẽ không còn mức giá này nữa.” Chu Cương cười khẩy.
Nếu không có người cũ dẫn dắt thì đám người mới này gần như rất khó sống tiếp.
Hơn nữa ở đây, giết người cũng không phạm pháp.
Nếu bọn họ muốn thì không ai trong đám người mới này có thể rời đi.
“Đại ca Chu, nếu có người không muốn sống tiếp thì chúng ta cần gì phải lo chuyện bao đồng.” Tên béo này họ Vương, bây giờ mọi người đều bắt đầu gọi anh ta là Vương béo.
Nhất thời mọi người chia làm hai phe, một phe là đám người Chu Cương, vì muốn sống tiếp mà hứa hẹn sẽ trả tiền cho Chu Cương, phe còn lại là bốn người Lạc Tú.
Đám người Chu Cương đi phía trước, còn bốn người Lạc Tú thì đi phía sau.
Mọi người đã bắt chuyện lẫn nhau, nên cũng hiểu sơ sơ, biết được họ tên của mọi người.
“Nghe này, tôi tên là Trương Tuyết, nếu mấy người vẫn muốn sống thì bây giờ phải nghe theo sự chỉ huy của tôi.” Cô gái luôn giữ im lăng bên cạnh Lê Mị Tư bỗng lên tiếng.
"Tôi không cần tiền, cũng không cần mấy người phải trả bất kỳ giá nào, nhưng bây giờ, mấy người cần phải nghe theo sự chỉ huy của tôi mới được." Trương Tuyết bổ sung, cô ta là giám đốc một công ty, bình thường đã quen vênh mặt hất hàm sai khiến rồi, cho dù lúc này, cũng mang dáng vẻ cao cao tại thượng.
Lê Mị Tư và Đường Hạo gật đầu, dù gì bây giờ có người dẫn đầu cũng đỡ hơn không có.
“Còn anh thì sao?” Trương Tuyết nhìn Lạc Tú.
“Tôi không cần.” Lạc Tú vẫn nói ba chữ này.
Thậm chí anh còn chẳng quan tâm đến luật chơi ở đây thì làm sao có thể lo lắng sẽ không thoát ra được?
Nếu Lạc Tú muốn, e rằng bây giờ anh vẫn có thể ra ngoài ngay.
Nhưng xuất phát từ lòng hiếu kỳ nên Lạc Tú vẫn muốn tìm hiểu thêm một chút.
Dù gì chuyện này cũng do đạo thống nào đó trên trái đất tạo ra.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, mình sẽ tiếp xúc với mấy đạo thống này, tất nhiên phải hiểu rõ một chút.
Nhưng câu nói của Lạc Tú lại khiến Trương Tuyết nhướng mày, bình thường cô ta rất hung hăng, đâu có nhân viên cấp dưới nào không dám nghe lời cô ta.
“Anh phải nghĩ cho kỹ, nếu anh không đồng ý, đợi lát nữa anh gặp nguy hiểm gì thì chúng tôi cũng mặc kệ anh.” Trương Tuyết lạnh lùng nói.
“Lạc Tú, nếu không thì anh cũng gia nhập vào đi?” Lê Mị Tư vừa mới trò chuyện đôi câu với Lạc Tú, cảm thấy Lạc Tú cũng rất tốt.
“Hơn nữa bây giờ, chỉ còn lại bốn người chúng ta thuộc một phe, thêm một người cũng thêm một phần sức mạnh mà.” Lê Mị Tư lên tiếng khuyên nhủ.
“Muốn tôi gia nhập vào cũng được, lát nữa mọi người đều phải nghe lời tôi.” Lạc Tú nói.
Anh có thể bảo đảm an toàn cho bản thân, tất nhiên cũng có thể bảo đảm an toàn cho người khác.
"Hừ, hóa ra là anh muốn làm thủ lĩnh."
“Trong hiện thực anh làm nghề gì?” Trương Tuyết bỗng hừ lạnh.
"Anh có kinh nghiệm quản lý không?"
“Anh đã từng dẫn dắt đoàn đội hay chưa?” Trương Tuyết hỏi dồn dập.
“Không có.” Lạc Tú lắc đầu đáp.
"Ồ? Vậy anh dựa vào điều gì mà bảo chúng tôi phải nghe lời anh?" Trương Tuyết chất vấn.
“Dựa vào chuyện tôi có thể giúp mọi người sống sót thoát ra ngoài.” Lạc Tú nói.
“Ha ha, thật ngại quá, tôi thấy anh hoàn toàn không có có năng lực đó, bởi vì anh chỉ là người mới!” Trương Tuyết châm chọc.
"Hơn nữa thật ngại quá, mặc dù tôi cũng là người mới, nhưng tôi đã từng trải nghiệm một lần." Trương Tuyết nói tiếp.
Đây mới là chỗ dựa lớn nhất của cô ta, cô ta đã từng trải nghiệm trò chơi kiểu này một lần.
Mặc dù không thể so bì với đám người cũ Chu Cương, nhưng chắc chắn không ngây thơ như đám người mới Lạc Tú.
Rõ ràng phe của Chu Cương cũng nghe thấy câu nói của Lạc Tú.
"Ha ha, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một người mới đòi làm người dẫn đầu đấy."
“E rằng bây giờ anh còn chưa hiểu rõ trò chơi này, vậy mà còn đòi làm người dẫn đầu?” Trần Hiên cũng đi bên cạnh cười gằn.
Bảy tám người mới bên phe của Chu Cương cũng lắc đầu, lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Rõ ràng câu nói của Lạc Tú đã khiến bọn họ cảm thấy hơi nực cười.
Lạc Tú cũng chẳng muốn tranh cãi với đám ngu xuẩn này, mà dứt khoát quay đầu bỏ đi.
“Này, Lạc Tú.” Lê Mị Tư định đuổi theo.
"Bỏ đi, nếu anh ta muốn tìm đường chết thì cứ để anh ta tự sinh tự diệt đi. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người nào có thể sống sót một mình trong trò chơi này." Trương Tuyết ra vẻ nói.
Nhưng cô ta không hề nói dối, bởi vì cô ta đã hỏi thăm điều này.
Bằng không, tại sao đám người Chu Cương lại quan tâm đến sống chết của mấy người mới kia chứ?
Chỉ đơn giản là vì nếu chỉ còn lại một mình, chắc chắn không thể sống sót thoát khỏi đây.
"Nhưng..."
“Không nhưng nhị gì cả, cô Lê, nếu anh ta muốn hành động một mình thì chúng ta cũng không thể ép buộc.” Đường Hạo đi bên cạnh lên tiếng.
Anh ta càng tin tưởng Trương Tuyết hơn Lạc Tú.
Nhưng phe này còn chưa giải quyết xong mâu thuẫn thì phe kia nhất thời xảy ra chuyện.
Bởi vì trong lúc mọi người đều dồn hết sự chú ý vào Trương Tuyết và Lạc Tú, thì không ai chú ý tới, trong đám người đã xuất hiện thêm một người.
Trong đám người, đột nhiên xuất hiện hai giáo sư Bành, hơn nữa còn bắt đầu đánh nhau.