Những lời này không phải nói với Thẩm Nguyệt Mai, mà là nói với Thẩm Nguyệt Lan.
“Cậu có ý gì? Khinh thường người ta đấy à?” Thẩm Nguyệt Lan còn chưa mở miệng.
Thẩm Nguyệt Mai đứng bên cạnh đã há miệng nói trước, lại còn cố ý làm ra vẻ như đang giúp Thẩm Nguyệt Lan trút giận.
“Thưa bà, tôi không có ý gì khác, nhưng thực sự cửa hàng này của chúng tôi là như vậy.” Người phục vụ kia không hề tỏ ra yếu thế.
“Có phải cậu đang xem thường người khác không?” Thẩm Tuấn Đào đứng bên cạnh cũng giả vờ giả vịt lên tiếng.
“Tôi nói cho anh biết, dì Nguyệt Lan nhà tôi chính là một nữ hoàng trong giới kinh doanh đấy, đừng nói đến cái túi tầm thường bảy mươi lăm vạn này, ngay cả bảy trăm vạn năm mươi vạn, dì Nguyệt Lan nhà chúng tôi cũng đều có thể trả được hết.” Thẩm Vũ Nhi cũng đứng một bên thêm dầu vào lửa.
“Ồ vậy đấy hả, thật nhìn không ra đó, vậy mua cái túi này đi tôi xem thử xem nào.” Người phục vụ mở miệng nói với vẻ khinh thường.
“Cậu có ý gì hả?”
“Gọi quản lý cửa hàng của các người tới đây cho tôi mau!” Thẩm Nguyệt Mai cũng làm bộ quát lớn.
“Có chuyện gì vậy?” Bỗng nhiên, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bước tới.
“Có chuyện gì thì có thể nói với tôi, tôi chính là chủ cửa hàng này!” Bà chủ cửa hàng cũng có thái độ khinh thường người khác.
Người phục vụ nói đơn giản vài câu.
“Tôi cảm thấy nhân viên phục vụ của chúng tôi nói không sai.” Bà chủ cười khẩy đáp.
“Tôi cũng cảm thấy chị không mua nổi, còn nói cái gì mà nữ hoàng trong giới kinh doanh, còn dám thổi phồng đến mức đó nữa.” Bà chủ cửa hàng kia đột nhiên cười khẩy nói.
“Dì Nguyệt Lan, giọng điệu này không thể chấp nhận nổi rồi, quá đáng giận.” Thẩm Vũ Nhi đứng bên cạnh tiếp tục diễn vai phản diện.
Đúng lúc này thì Lạc Tú đuổi tới.
“Có chuyện gì vậy?” Lạc Tú nhíu mày hỏi.
“Bọn họ khinh thường người ta, nói dì Nguyệt Lan không mua nổi thì đừng có đụng vào.”
“Bọn tôi đang nói dì Nguyệt Lan hãy mua cái túi này cho bọn họ nhìn, để bọn họ biết thế nào gọi là mắt chó coi khinh người.” Thẩm Vũ Nhi làm bộ giải thích.
“Cái túi này đắt lắm sao?” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
“Cái túi này giá bảy mươi lăm vạn, cậu thử nói xem có đắt hay không?” Bà chủ cửa hàng lạnh lùng mở miệng nói.
“Được rồi, trong tiệm bà có bao nhiêu cái túi như vậy, tôi mua hết.”
“Tiểu Tú.” Thẩm Nguyệt Lan sợ Lạc Tú mắc mưu, vội chạy tới giữ chặt anh.
“Ha ha, có bao nhiêu túi cậu mua hết sao?”
“Sao cậu không nói mua luôn cả cái cửa hàng này đi cho rồi?” Bà chủ hừ lạnh một tiếng.
“Cậu thanh niên này, không có tiền thì hãy đưa mẹ cậu ra khỏi cửa hàng này nhanh đi, đừng làm ảnh hưởng người ta buôn bán!” Bà chủ cười khẩy một tiếng, mở miệng nói.
“Được thôi, cửa hàng này của bà bao nhiêu tiền?” Lạc Tú cũng cười.
“Cửa hàng này của tôi sao, ba nghìn vạn, cậu muốn không?” Bà chủ cửa hàng nói với giọng châm chọc.
“Tiểu Tú, con đừng xúc động quá.”
“Mẹ, không sao hết, mẹ cứ đứng một bên xem trò vui là được rồi.” Lạc Tú mở miệng an ủi.
“Không phải chỉ có ba nghìn vạn sao, dễ mà.” Lạc Tú lộ giọng mỉa mai.
“Không phải chỉ ba nghìn vạn sao?” Bà chủ cửa tiệm kia cũng cười.
“Cậu trai trẻ, tôi cũng không nói là sẽ bán cửa hàng này cho cậu, chỉ cần cậu có thể lấy ra được ba nghìn vạn, thì đồ trong tiệm này cậu muốn lấy gì cũng được, thích nhiều lấy nhiều thích ít lấy ít.”
“Nhưng nếu hôm nay cậu không lấy ra được nhiều tiền như vậy, thì cậu phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi, sau đó thì lập tức cút ra ngoài cho tôi.” Bà chủ mở miệng nói lời thề son sắt.
“Tiểu Tú.” Thẩm Nguyệt Lan có hơi sốt ruột, trên người Lạc Tú chỉ có hơn một ngàn vạn, thì lấy đâu ra ba nghìn vạn được chứ?
Nhưng Lạc Tú lại thản nhiên mở miệng đáp.
“Được!”
“Này cậu em Tiểu Tú, có phải cậu đang xúc động quá đấy không?” Thẩm Tuấn Đào đứng một bên mở miệng nói với giọng điệu có phần châm chọc.
“Cậu phải biết rằng đó là ba nghìn vạn đấy.” Thẩm Vũ Nhi cũng đứng cạnh mở miệng châm chọc.
Mà Lý Giai Di đứng một bên xem thì chỉ biết lắc đầu.
Chỉ vài câu châm chọc đơn giản như vậy, Lạc Tú đã bị lừa.
Người mà mẹ mình nhìn trúng hóa ra lại là loại người này, còn kêu cô ta hãy tiến gần với anh thêm một chút?
Đây chẳng phải là thằng ngốc sao?
Hơn nữa Lý Giai Di cũng biết rất rõ, trên người Lạc Tú đúng thật là có chút tiền, nhưng không nhiều đến nỗi có ba nghìn vạn.
“Không sao cả, chẳng phải nói ba nghìn vạn sao.” Lạc Tú vẫn giữ nguyên vẻ chẳng sao cả.
“Dì Nguyệt Lan, cháu nghe nói trong tay em Tiểu Tú chỉ có hơn một ngàn vạn, nhưng có chuyện này không biết cháu có nên nói với dì hay không.” Thẩm Tuấn Đào đột nhiên cười khẩy nói.
“Chuyện gì?” Thẩm Nguyệt Lan có một cảm giác không tốt.
“Là như thế này.” Thẩm Tuấn Đào chậm rãi mở miệng nói.
“Hôm nay cháu có nghe một người bạn kể lại là, ngày hôm qua ở quán bar Ulan Bator hình như có một người đàn ông bị một cô gái rót rượu dẫn dụ chơi bời ăn nhậu.”
“Sau đó người kia đã tiêu phí hơn một ngàn vạn vào Ulan Bator, mà người đó hình như chính là cậu em Tiểu Tú đây.” Thẩm Tuấn Đào vừa thốt lời, Lý Giai Di và đám người Thẩm Nguyệt Lan tức khắc ngây ngẩn cả người.
“Tiểu Tú, tối hôm qua có phải con tới đó không?” Thẩm Nguyệt Lan có chút tức giận.
“Đúng vậy.”
“Vậy con thật sự bị người ta lừa hơn một ngàn vạn sao?” Thẩm Nguyệt Lan mở miệng hỏi với vẻ không thể tin được.
“Đúng vậy.” Lạc Tú mở miệng nói.
“Anh Tiểu Tú, anh bị gì thế?”
“Anh bị sắc đẹp che mờ con mắt rồi à?” Thẩm Vũ Nhi đứng bên cạnh cố ý làm vẻ vô cùng đau đớn mở miệng nói.
“Lạc Tú, anh thật sự bị lừa nhiều tiền như vậy sao?” Lý Giai Di cũng hỏi với vẻ không thể tin được.
Con mẹ nó, ngu đến vậy sao?
Bị gái rót rượu lừa hơn một ngàn vạn?
Con mẹ nó, đây đúng thật là một thằng ngốc, hơn nữa còn ngốc tới mức không chịu nổi.
Hơn nữa chuyện này mà bị truyền ra ngoài, đừng nói là những người khác.
Thẩm Nguyệt Lan sẽ bị toàn bộ người trong nhà họ Thẩm chê cười.
Đây hoàn toàn có thể nói là một thằng con trai ngu ngốc.
Ngay cả Thẩm Nguyệt Lan cũng phải sững sờ tại chỗ, bà có chút không phản ứng kịp.
“Không sao đâu, Tiểu Tú, không có sao hết.” Thẩm Nguyệt Lan vội vàng an ủi.
“Dì Nguyệt Lan, cái gì mà không sao chứ ạ?” Lý Giai Di nóng nảy.
“Đó chẳng phải là tiền ba anh cho anh sao?”
“Phải vất vả ở thị trấn bên kia bao nhiêu mới có thể lấy được đủ một ngàn vạn đó chứ?” Lý Giai Di thở phì phì nói.
Ngay cả Lý Anh Anh cũng suýt chút nữa là thất vọng về Lạc Tú.
“Haiz, đứa nhỏ này trước giờ vẫn luôn ở trong thị trấn, đâu biết rằng bên ngoài sẽ như vậy.”
“Dì Nguyệt Lan, đến giờ này rồi dì còn giải vây giúp anh ta ư?”
“Là hơn một ngàn vạn đó, không phải số tiền nhỏ đâu!” Lý Giai Di giận dữ dậm dậm chân.
“Mọi người cũng đừng trách mắng em Tiểu Tú nữa, dù sao thì cậu ấy cũng vừa mới tới Yên Kinh, vẫn chưa có kinh nghiệm gì nhiều, trải qua vài lần rồi sẽ…”
“Anh Tuấn Đào, đây có mà là phá của ý.” Thẩm Vũ Nhi mở miệng chặn ngang lời Thẩm Tuấn Đào.
Mặc dù Thẩm Nguyệt Lan cũng cảm thấy mất hết thể diện rồi, nhưng so với chuyện đó bà lại càng sợ tâm lý Lạc Tú sẽ chịu tổn thương, nên mới chạy vội tới an ủi.
“Haiz, Nguyệt Lan, hay là em cứ đưa đứa nhỏ này tới bệnh viện kiểm tra thử xem sao, nói không chừng đứa nhỏ này…”
“Thẩm Nguyệt Mai, sao chị có thể nói như vậy chứ?” Lúc này, Thẩm Nguyệt Lan đã thực sự nổi giận.
“Hừ, chị nói chuyện thế nào, chị có nói gì sai sao?” Thẩm Nguyệt Mai cười khẩy một tiếng.
“Chị đừng tưởng là tôi không nhìn ra, chuyện hôm nay chính là do các người bày trò từ đầu chí cuối, Thẩm Nguyệt Lan tôi không phải loại ngốc đến nỗi không biết gì!” Thẩm Nguyệt Lan nãy giờ đã nuốt một cục tức, bà vẫn mặc kệ, nhưng giờ thì khác, bà không tính nhịn thêm nữa.
Bởi vì lời nói vừa rồi của Thẩm Nguyệt Mai đã hoàn toàn chọc giận bà.
Nhưng Thẩm Nguyệt Mai cũng chẳng ngại lộ rõ bộ mặt thật.
“Bọn tôi bày trò thì có làm sao?”
“Cô tưởng cô vẫn còn là nữ hoàng trong giới kinh doanh gì đó nữa sao?”
“Hiện tại cô là người mà đến một cái túi bảy mươi lăm vạn cũng không thể mua nổi.”
“Cô bây giờ là người chỉ có thể đi dạo quanh chợ nông sản thôi!”