Cả Đào Niệm Niệm và Lạc Tú đều không thấy đâu.
Chuyện này có thể có chút phiền toái.
Người phục vụ nhanh chóng bấm máy gọi điện cho Thẩm Tuấn Đào.
Kỳ thật, nhóm Thẩm Tuấn Đào vẫn luôn canh giữ trên lầu, nhưng lúc này lại không kìm được mà có chút hoảng loạn.
Dẫu sao thì Đào Niệm Niệm cũng là bạn gái anh ta, nên sao có thể để một tên nhà quê như Lạc Tú chiếm tiện nghi được chứ.
“Hai con người cao to lù lù như vậy mà cậu cũng không trông coi được hả?” Thẩm Tuấn Đào vừa đi tới đã tát thẳng một cái lên mặt người phục vụ.
“Anh Đào, tôi chỉ mới đi quẹt thẻ thôi, không ngờ tôi chỉ vừa mới đi quẹt thẻ một cái, mà chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã không thấy tăm hơi bọn họ đâu.”
“Con mẹ nó!” Thẩm Tuấn Đào cũng cảm thấy kỳ quái, sao tự dưng người lại biến mất không thấy tăm hơi đâu như vậy được.
Ngay sau đó, anh ta đã gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng không có ai trả lời.
Lúc này, sự hoảng loạn của Thẩm Tuấn Đào đã thật sự lên tới đỉnh điểm rồi, anh ta thực sự sợ Lạc Tú sẽ làm gì đó với Đào Niệm Niệm.
Chờ đợi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng điện thoại của Đào Niệm Niệm cũng có người nghe máy.
Nhưng lại là ở bệnh viện!
Thẩm Tuấn Đào vội vã dẫn theo người tới đó.
“Đám người trẻ tuổi các cậu thật là, làm ăn bậy bạ hết sức.” Một vị bác sĩ mở miệng nói.
Nếu không phải người kia là người có lòng tốt, đưa cô ta tới bệnh viện, thì chỉ sợ hôm nay cô ta đã xảy ra vấn đề lớn rồi.
“Đi thanh toán tiền thuốc men đi.”
Khuôn mặt Thẩm Tuấn Đào tối đen lại.
“Bao nhiêu tiền?” Thẩm Tuấn Đào vừa nghe thấy số tiền thuốc phải trả, anh ta cũng hoảng sợ theo.
“Một trăm triệu.”
“Danh sách đều ở đó hết, cậu có thể tự tới đấy xem.” Y tá đứng quầy bar ném cho Thẩm Tuấn Đào một ánh mắt xem thường.
“Đắt như vậy sao?”
“Cậu định mặc cả với bệnh viện sao?” Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng nói của viện trưởng Trương.
Bệnh viện này chính là bệnh viện trước kia Thẩm Nguyệt Lan ở.
“Nếu cậu không chịu trả, tôi sẽ đi tìm Thẩm Thiên Quân, để xem ông ta có thể trả hay không.” Viện trưởng Trương đã từng cứu mạng Thẩm Thiên Quân.
Thẩm Thiên Quân sao có thể không trả?
Chưa kể với mối quan hệ phức tạp thế này, Thẩm Tuấn Đào nào dám không trả?
Nếu thật sự để viện trưởng Trương làm loạn đến tận nhà họ Thẩm, thì có thể anh ta sẽ bị đuổi đi.
“Cô ấy uống quá nhiều rượu, suýt chút nữa thì nguy hiểm đến tính mạng, nếu không phải được đưa tới đây kịp thời, thì giờ cậu đã vào nhà xác gặp cô ấy rồi.” Viện trưởng Trương hừ lạnh một tiếng.
Đã nói đến mức này rồi, Thẩm Tuấn Đào sao có thể không trả?
Rốt cuộc thì tiêu chuẩn thu phí của cái bệnh viện này, cũng không phải là anh ta không biết!
Đợi đến thời điểm Đào Niệm Niệm tỉnh lại, thứ đập vào mắt cô ta đầu tiên chính là bó hoa cẩm chướng mà Lạc Tú tặng.
Về phần Lạc Tú, anh đã về từ lâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Tú và Thẩm Nguyệt Lan dự định dọn dẹp nhà ở một chút.
Nhưng đúng lúc này, Lý Anh Anh lại đề nghị chi bằng trước tiên cứ đi dạo phố một vòng đã, mua mấy món đồ rồi tính tiếp.
Dù sao thì họ mới dọn vào ở, nên thật sự cần chuẩn bị rất nhiều đồ.
Vậy nên Thẩm Nguyệt Lan đã đồng ý ngay.
Thẩm Nguyệt Lan hiện tại và trước kia không giống nhau.
Nếu là trước kia, e là bà sẽ tới những cửa hàng xa xỉ để mua đồ.
Nhưng hiện tại thì khác, bà chỉ có thể đi tới những nơi không quá xa xỉ mà thôi.
Đi được một đoạn không xa, bà đi vào một con đường dành cho người đi bộ, dù sao cũng là phụ nữ, nên đương nhiên sẽ đi dạo quanh một vòng, mặc dù cũng chẳng có tiền mua.
Đây là bản chất trời sinh của phụ nữ, mà không ai có thể thay đổi được.
Đúng lúc này, ở phía đối diện lại có một đám người đi tới.
“Ê, đây chẳng phải Nguyệt Lan sao?” Đám người kia nháy mắt đã nhận ra Thẩm Nguyệt Lan.
“Chị Lục.” Thẩm Nguyệt Lan khẽ gật đầu, mở miệng nói.
Trong nhóm người vừa tới này có người chị duy nhất của Thẩm Nguyệt Lan, Thẩm Nguyệt Mai!
Ngoài Thẩm Nguyệt Mai ra thì còn có một nam một nữ nữa.
Và đương nhiên, nam là Thẩm Tuấn Đào, còn nữ là con gái của Thẩm Nguyệt Mai, Thẩm Vũ Nhi.
Thật ra Thẩm Vũ Nhi vẫn đang du học bên nước ngoài, vừa mới trở về mấy ngày gần đây.
“Mọi người đang đi dạo phố hả?” Thẩm Nguyệt Mai mở miệng nói.
“Đúng vậy, chuẩn bị mua mấy món đồ.” Thẩm Nguyệt Lan mở miệng đáp lời.
“Dì Nguyệt Lan, dì sao lại tới những nơi như thế này để mua đồ chứ?”
“Cái này không phù hợp với thân phận của dì đâu nha, dì vốn là nữ hoàng trong giới kinh doanh, sao có thể keo kiệt đi mua mấy thứ đồ ở đây.” Thẩm Vũ Nhi đứng bên cạnh mở miệng nói.
“Đứa nhỏ này, dì Nguyệt Lan của con sao có thể nói mấy chuyện này cho con nghe chứ.” Thẩm Nguyệt Mai và Thẩm Vũ Nhi cứ kẻ xướng người họa.
Lí Giai Di đứng bên cạnh thở dài một hơi, nhìn xem đi.
Mấy người này rõ ràng là muốn tới gặp Thẩm Nguyệt Lan để chê cười.
“Đúng thật là mẹ tôi không hợp tới nơi như thế này để mua đồ, có điều, chúng tôi cũng chỉ đang đi dạo mà thôi.”
Thẩm Nguyệt Lan còn chưa kịp mở miệng, Lạc Tú đứng bên cạnh đã lên tiếng trước.
“Tôi nghĩ là, chi bằng nhóm chúng ta cùng qua bên kia xem đồ đi?” Thẩm Vũ Nhi cười khẩy nói.
Thẩm Nguyệt Lan vội vàng muốn giữ chặt Lạc Tú, nhưng Lạc Tú lại mở miệng trước.
“Được thôi.” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
“Vậy thì đi thôi, nhóm chị em chúng ta cũng đã lâu không đi dạo phố cùng nhau rồi.” Thẩm Nguyệt Mai giữ chặt Thẩm Nguyệt Lan.
Tức khắc, Thẩm Nguyệt Lan có cảm giác mình bị chính con trai bẫy.
Mà Thẩm Tuấn Đào đứng một bên lại lộ ra nụ cười khẩy, chờ mong các người nhục mặt.
Mấy người túm Thẩm Nguyệt Lan kéo đi trước, để lại Lạc Tú và hai mẹ con Lý Giai Di.
Lý Giai Di lắc đầu mở miệng nói.
“Lạc Tú, tốt xấu gì anh cũng nên quan tâm đến cảm nhận của mẹ anh chứ.”
Nhưng Lạc Tú lại lắc đầu, anh căn bản không coi đây là một vấn đề nghiêm túc.
“Dì Nguyệt Lan giờ đã không còn xu dính túi, mà trong túi anh cũng chỉ có chút tiền, đợi lát nữa vào mấy cửa hàng xa xỉ, anh…”
“Giai Di.” Lý Anh Anh mở miệng nói.
Chờ cho Lạc Tú đuổi theo đám người phía trước, sau khi anh đã đi xa, Lý Anh Anh mới mở miệng nói.
“Giai Di, mẹ hy vọng con sẽ tôn trọng Lạc Tú một chút.”
“Còn nữa, mẹ không quan tâm ba con bày tỏ thái độ thế nào về chuyện này, nhưng tốt nhất con hãy tận lực tiến gần với Lạc Tú chút đi.” Lí Anh Anh dặn dò.
“Mẹ, anh ta có cái gì tốt chứ, con thật sự không hiểu đấy.”
“Chẳng lẽ anh ta còn tốt hơn Thẩm Tuấn Trạch nữa sao?” Lí Giai Di bất mãn mở miệng nói.
“Đòi tiền không có tiền, đã thế còn chẳng có năng lực gì, con đường tương lai mờ mịt không biết đi đâu về đâu, đến gia thế cơ bản nhất cũng không có luôn.”
“Mẹ là người từng trải, con nghe mẹ khuyên một câu.” Lí Anh Anh mở miệng nói thẳng trọng tâm.
“Thằng nhóc Thẩm Tuấn Trạch đó đúng thật là không tồi, nhưng lại là người có cơ mưu thâm sâu.”
“Lạc Tú có thể sẽ không được ưu tú như vậy, nhưng mẹ luôn có cảm giác cậu ấy không hề đơn giản, và có lẽ không tệ như vẻ bề ngoài đâu.”
“Mẹ không muốn vào một ngày nào đó trong tương lai con phải hối hận, bất cứ thời điểm nào, con cũng không được xem thường người ta.” Lí Anh Anh tận tình khuyên bảo.
Nhưng rất rõ ràng, Lí Giai Di không nghe lọt tai được câu nào, ngược lại còn bày tỏ thái độ mất kiên nhẫn.
“Đi thôi, mẹ, nếu không đợi lát nữa dì Nguyệt Lan sẽ bị người ta khi dễ đấy.” Lí Giai Di tức giận mở miệng nói.
Nói xong thì lập tức đi trước.
“Haiz, đứa nhỏ này, mẹ mày thật sự sợ một ngày nào đó mày sẽ phải hối hận đấy!” Lí Anh Anh lắc đầu thở dài một hơi.
Sau đó cũng vội bước nhanh theo con gái.
Ở phía trước, Thẩm Nguyệt Mai túm Thẩm Nguyệt Lan kéo thẳng vào trong một cửa hàng xa xỉ.
Thú thực thì trước đó Thẩm Nguyệt Lan cũng đã tới xem cửa hàng này lúc trở về Yên Kinh, nhưng những món đồ bày bán ở đây thật sự rất xa xỉ.
Có điều hiện tại bà thật sự không có tiền mua.
Thẩm Nguyệt Mai làm bộ làm tịch dẫn Thẩm Nguyệt Lan đi dạo vài vòng.
Sau đó đưa cho Thẩm Nguyệt Lan xem một cái túi.
“Em thử xem cái túi này đi.”
“Thưa bà, để tôi nhắc nhở bà một câu, cái túi đó giá bảy mươi lăm vạn đó ạ, nếu bà không có ý định mua thì tốt nhất nên cẩn thận một chút, lỡ chẳng may làm hỏng, tôi sợ bà sẽ không đền nổi đâu!”