Nhưng Lạc Tú lại rất thẳng thắn, chẳng hề có chút kiêng dè.
Chứng kiến cảnh tượng này, đạo diễn Nghiêm không khỏi nhếch miệng cười chế giễu.
Không ngờ cậu đã sắp chết rồi, vẫn dám hống hách như vậy?
“Được, quả nhiên anh bạn này rất can đảm.” Người nước ngoài tên Ender kia mỉm cười, lắc ly rượu vang trong tay.
“Tôi nghe nói anh có chút hiềm khích với người bạn này của tôi đúng không?” Ender nhìn Lạc Tú hỏi.
“Vì thế anh định đứng ra thay ông ta?” Ngược lại Lạc Tú rất tùy ý, anh đã sớm chú ý đến người da đen đứng sau Ender.
Nhưng Ender lại lắc đầu, tiếp tục nhìn Lạc Tú.
“Bạn cũ của tôi, tôi thật sự không hiểu, một người bình thường như vậy làm sao có thể khiến ông chịu thiệt cơ chứ?” Rõ ràng Ender cũng cho rằng Lạc Tú chỉ là người bình thường.
Người như thế này thật sự không khiến anh ta dấy lên sự hứng thú.
Phải biết rằng, trước đây người bị anh ta ra tay trừng trị đều là người có chút bản lĩnh.
Không phải là tài phiệt bá chủ một phương thì cũng là người có bản lĩnh trong xã hội, có vài cao thủ đi theo bảo vệ.
Nếu đúng như những gì đạo diễn Nghiêm nói, vậy thì người này chẳng có tư cách để anh ta đoái hoài đến.
Đạo diễn Nghiêm lắc đầu, vẻ mặt hơi lúng túng.
"Để cậu Ender chê cười rồi!"
"Tôi cũng không ngờ cậu lại ngu xuẩn như vậy, một mình chạy đến đây."
Đạo diễn Nghiêm nhìn về phía Lạc Tú.
“Cậu có hối hận không?” Đạo diễn Nghiêm nhìn Lạc Tú, khóe miệng nở nụ cười chế giễu.
"Cậu cho rằng mình có chút giao thiệp thì có thể vô pháp vô thiên ở khu Cảng hay sao?"
"Nếu so với tôi thì cậu vẫn còn kém xa. Đắc tội với tôi là chuyện cậu không nên làm nhất trong cuộc đời này."
“Bởi vì cậu sẽ không thể nào chịu đựng nổi hậu quả.” Đạo diễn Nghiêm cười khẩy.
Nhưng Lạc Tú chẳng hề tức giận, bởi vì trước khi đi tới đây, anh đã đoán ra rồi.
Do đó Lạc Tú từ tốn nói: "Ông biết không?"
"Có đôi lúc ông thả một con muỗi đi, không phải vì con muỗi đó có thể uy hiếp đến ông, mà chỉ vì ông chẳng muốn so đo với sinh mệnh ở tầng dưới đáy đó."
"Nhưng nếu con muỗi đó lại đến quấy rầy ông, vậy thì ông sẽ không nhẫn nhịn nữa."
“Hừ, nghe ý của cậu, hình như hôm nay người gặp xui xẻo là tôi đúng không?” Đạo diễn Nghiêm cười khinh bỉ.
“Tôi không biết cậu lấy đâu ra dũng khí, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, đừng nói là cậu, cho dù hôm nay người lợi hại nhất khu Cảng đến đây, cũng không thể rời khỏi nơi này.” Đạo diễn Nghiêm hừ lạnh.
"Này, bạn cũ của tôi, ông thật nhàm chán. Tôi thích nói cho một người trước khi chết biết, cảnh ngộ của anh ta tuyệt vọng đến cỡ nào." Ender bỗng cười khẩy.
Gia tộc của anh ta không phải là siêu sao Hollywood như vẻ bề ngoài, mà thực chất là tay buôn vũ khí.
Vì thế chuyện giết người đã không còn bất kỳ chướng ngại tâm lý nào đối với Ender.
Dù gì anh ta cũng từng làm những chuyện như tàn sát, thậm chí lúc anh ta mười tuổi, ba anh ta đã mua ít nô lệ về để anh ta làm trò tiêu khiển, đợi đến khi chơi đủ rồi, sẽ tiện tay dạy cho anh ta làm thế nào để một dao chém đứt đầu, máu bắn tung tóe khắp người.
"Anh bạn trước mặt này chính là sát thủ hạng A trên thế giới. Ở Hoa Hạ các anh có một loại võ giả gọi là Tông Sư, nhưng sát thủ của chúng tôi chỉ cần một viên đạn."
"Rồi sao?"
"Đoàng!" Ender nhún vai đáp.
“Anh nên cảm thấy may mắn, bởi vì một viên đạn như vậy có giá mười mấy vạn, nên cái chết của anh cũng rất đắt đỏ.” Ender cười khẩy, muốn nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lạc Tú.
Nhưng điều khiến anh ta hơi tức giận là trên mặt Lạc Tú lại nở nụ cười chế giễu.
"Anh biết không?"
“Ở đây chúng tôi ở đây có một từ, đó chính là đồng đội heo, anh có biết tại sao lại gọi như vậy không?” Lạc Tú cười hỏi.
“Bởi vì bình thường đồng đội heo đó sẽ hãm hại đồng đội khác.” Dứt lời, Lạc Tú liền chỉ vào đạo diễn Nghiêm.
“Ở Hoa Hạ chúng tôi còn có câu nói, cứ yên ổn bước đi, đừng lo chuyện bao đồng, bởi vì anh sẽ không bao giờ biết, mình sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức.” Lạc Tú từ tốn châm một điếu thuốc.
Nhưng đạo diễn Nghiêm ở bên cạnh lại khinh bỉ nhìn Lạc Tú, sát thủ thế giới đang ở đây, vậy mà Lạc Tú vẫn dám huênh hoang như vậy?
Nghĩ đến đây, đạo diễn Nghiêm liền lên tiếng.
"Hừ, cậu sắp chết đến nơi rồi còn dám mạnh miệng như vậy."
“Bốp!” Lạc Tú cầm gạt tàn thuốc trong tay đập qua đó, đạo diễn Nghiêm chưa kịp phản ứng lại đã bị gạt tàn thuốc đập thẳng xuống trán, máu tươi nhất thời túa ra.
“Giết cậu ta, mau giết cậu ta cho tôi!” Đạo diễn Nghiêm hét toáng lên, ông ta không ngờ trong tình cảnh này mà Lạc Tú vẫn hống hách như vậy, còn dám giành ra tay trước.
Ngay cả Ender cũng không ngờ rằng Lạc Tú lại dám ra tay.
Nhưng Lạc Tú lại phớt lờ, anh đứng thẳng lên, lạnh lùng nhìn đạo diễn Nghiêm.
Ender đứng phía sau nháy mắt ra hiệu cho người da đen, cuối cùng người da đen kia lạnh lùng rút súng ra.
Sau đó họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào gáy của Lạc Tú.
Nhưng Lạc Tú chẳng thèm đoái hoài đến, mà vẫn ung dung tiếp cận đạo diễn Nghiêm với vẻ mặt thù hằn.
"Chết đi cho tôi!"
"Đoàng!"
Tiếng súng vang lên, nhưng Lạc Tú chẳng hề ngã xuống, mà vẫn tiếp tục bước về phía đạo diễn Nghiêm dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Tay phải của Lạc Tú duỗi ra sau gáy, ngón tay đang kẹp một viên đạn.
Nhất thời, đám người đứng sau Lạc Tú sợ tới mức hồn bay phách tán.
Có mấy người bỗng hiện lên vẻ mặt kinh ngạc.
Rõ ràng sát thủ hạng A cũng mơ màng, đây chính là khẩu súng lục được đặc chế, hơn nữa viên đạn ở bên trong cũng được đặc chế, có thể xuyên thủng các loại xe tăng thông thường.
Nhưng bây giờ lại bị người khác bắt được?
Chuyện này sao có thể?
Ngay cả Tông Sư cũng không thể ngăn cản viên đạn.
“Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng!” Bốn tiếng súng liên tiếp, tiếp theo là tiếng súng trống rỗng.
Rõ ràng đạn đã được bắn hết.
Bây giờ sát thủ hạng A kia đã không còn công dụng gì nữa.
Lúc này, Ender cũng toát mồ hôi lạnh.
Trong tay Lạc Tú có năm viên đạn.
Cảnh tượng này đã khiến mọi người nhất thời khiếp sợ.
"Nghiêm Đại Quân, mẹ kiếp!"
“Ông lừa tôi!” Ender hoảng loạn hét lên, nhưng Lạc Tú đã thả lỏng tay, viên đạn rơi xuống sàn khiến Ender sợ đến mức run lẩy bẩy.
"Anh này, chuyện này không liên quan đến tôi, đều tại ông ta. Tên khốn này đã trả tiền bảo tôi đi giết anh." Ender hiểu rõ hơn ai hết viên đạn kia lợi hại đến cỡ nào.
Nếu viên đạn kia không thể gây tổn thương cho người đàn ông trước mặt.
Vậy thì hôm nay, anh ta đã chọc phải rắc rối lớn rồi.
Bây giờ anh ta hận không thể cầm dao đâm chết đạo diễn Nghiêm, bởi vì đây là người bình thường mà ông ta đã nói với anh ta.
Người bình thường có thể bắt được viên đạn và khẩu súng được đặc chế này sao?
Anh bình thường ở chỗ quái nào?
Mẹ kiếp, anh hoàn toàn không phải là con người.
“Ông đã trả bao nhiêu?” Lạc Tú bóp cổ đạo diễn Nghiêm, rồi nhấc bổng lên.
Đạo diễn Nghiêm vùng vãy, nhưng Lạc Tú vừa dùng sức, ông ta liền không dám vùng vẫy nữa.
"Hai, hai, trăm vạn!"
"Chỉ có như vậy thôi ư? Ông chẳng hề tôn trọng tôi rồi." Lạc Tú cười khẩy.
“Đô la Mỹ, đô la Mỹ.” Đạo diễn Nghiêm khó khăn mở miệng, ông ta sắp bị Lạc Tú bóp chết rồi.
“Vẫn còn quá ít, thôi bỏ đi, tên da đen kia, tới đây.” Lạc Tú thả đạo diễn Nghiêm ra ra, rồi chỉ vào sát thủ hạng A.
Điều này đã khiến sát thủ hạng A sợ đến mức chân mềm nhũn, tốt xấu gì anh ta cũng là sát thủ cấp thế giới, từng đụng độ với đủ loại cao thủ.
Có cảnh tượng nào mà anh ta chưa từng gặp qua.
Nhưng anh ta chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng dùng tay không bắt lấy viên đạn.
“Tôi bảo anh tới đây.” Lạc Tú hừ lạnh.
Sát thủ kia lại giật mình, hơi run rẩy đi tới trước mặt Lạc Tú, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
“Anh hãy giết ông ta đi! Chẳng phải ông ta đã trả tiền bảo các anh giết người hay sao?” Lạc Tú chỉ vào đạo diễn Nghiêm đang nằm dưới sàn.
“Bây giờ sát thủ mà ông bỏ tiền ra để mời tới sẽ giết ông, tôi cảm thấy như vậy sẽ rất thú vị.” Lạc Tú cười khẩy, lạnh lùng nhìn Ender.
"Anh cảm thấy thế nào?"