Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Lần này là Giang Đồng Nhiên gọi tới.

“Tiểu Tú, dì Nguyệt Lan thật sự là mẹ của cậu sao?” Giang Đồng Nhiên hỏi thẳng vào vấn đề.

“Nếu bà ấy là Thẩm Nguyệt Lan của nhà họ Thẩm thì tôi nghĩ có lẽ là không sai đâu.” Lạc Tú trêu chọc.

“Ồ, vậy tôi có một chuyện muốn nói cho cậu biết.” Giang Đồng Nhiên có vẻ hơi ấp úng.

Điều này đã khiến Lạc Tú nhất thời cau mày.

"Ừm, người nhà họ Thẩm đã lấy hết tiền và tài sản của dì Nguyệt Lan rồi. E rằng bây giờ ngay cả chi phí nằm bệnh viện dì Nguyệt Lan cũng trả không nổi." Giang Đồng Nhiên nghẹn ngào nói.

“Chẳng phải mấy thứ đó đều thuộc quyền sở hữu của mẹ tôi à?” Lạc Tú cau mày hỏi.

"Đó là điều kiện trao đổi để dì Nguyệt Lan có thể gặp mặt cậu." Giang Đồng Nhiên đáp.

“Ha ha, được, nhà họ Thẩm được lắm!” Lạc Tú bỗng lạnh lùng nói, giọng nói tràn đầy sát khí.

Trên thực tế, khi Thẩm Thiên Quân rời đi, đã bảo Thẩm Ngọc Thành đi thanh toán tiền viện phí, nhưng Thẩm Ngọc Thành lại cố ý quên chuyện này.

Hôm nay Giang Đồng Nhiên vốn định đi thanh toán, nhưng lại bị người nhà họ Giang đột ngột dẫn đi mất.

Giang Đồng Nhiên vốn định tham gia vào việc đón Lạc Tú về nhà, nhưng nửa đường lại bị người khác đột ngột dẫn về nhà, bắt đầu giam lỏng.

“Được, tối nay tôi sẽ đi Yên Kinh.” Lạc Tú cười khẩy.

Tốt lắm, Lạc Tú đưa ra quyết định, anh cũng muốn xem thử rốt cuộc nhà họ Thẩm có bản lĩnh như thế nào mà dám đối xử với mẹ của anh như vậy?

Cho dù bọn họ có bản lĩnh đến đâu cũng không thể chịu nổi lửa giận của anh.

Không ngờ bọn họ lại lấy hết sản nghiệp mà mẹ anh đã vất vả làm ra trong mười mấy năm, thậm chí ngay cả tiền viện phí cũng không để lại một đồng cho mẹ của anh?

Coi như anh đã tận mắt chứng kiến hành động tuyệt tình tuyệt nghĩa của bọn họ.

Trong lòng Lạc Tú bỗng dâng lên lòng hận thù sâu sắc và lửa giận mãnh liệt.

Bọn họ đã khiến ba của mình phải chịu đựng mọi sự nhục nhã, để mẹ, ba và mình mười mấy năm không thể gặp mặt nhau.

Nếu không phải kiếp này anh thay đổi, e rằng bây giờ mẹ của anh đã sớm chết rồi, nói không chừng ba của anh cũng bị sát hại một cách vô cớ giống như kiếp trước.

Mọi thứ đều do nhà họ Thẩm ban tặng.

Nghĩ đến đây, Lạc Tú lại gọi cho Trương đại sư.

"Ông hãy kiểm kê tiền trong tài khoản của tôi, rồi tịch thu toàn bộ số tiền nên tịch thu của những gia tộc từng đối đầu với tôi ở Hải Đông, sau đó công bố ra bên ngoài, đồng thời thành lập một công ty lớn." Lạc Tú sắp xếp một lát, anh đã có một kế hoạch báo thù.

Lạc Tú lại gọi cho Tô Bửu Điền để nói một số chuyện.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Lạc Tú cười khẩy, anh phải chuẩn bị một món quà lớn để tặng cho nhà họ Thẩm.

Anh muốn người nhà họ Thẩm bị tiêu diệt trong tuyệt vọng.

Để xem trong cuồng phong sóng lớn, nhà họ Thẩm sẽ chịu đựng cơn thịnh nộ của Tiên Tôn như thế nào?

Lúc này, trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Quân đang nhìn mọi người ở trong phòng.

Mà người ở trong căn phòng này đều vô cùng đáng sợ, ai cũng là ông trùm tiếng tăm lừng lẫy trong một lĩnh vực nào đó, ví dụ như quan chức cấp cao ở Yên Kinh, lãnh đạo trong quân đội, ông trùm trong giới kinh doanh. Ai cũng là nhân vật chỉ cần nhấc chân cũng có thể chấn động cả Yên Kinh.

"Về chuyện của Nguyệt Lan thì cứ quyết định như vậy đi."

Rõ ràng bầu không khí hơi nghiêm túc.

“Ông cụ, ông thật sự không cân nhắc chuyện này nữa sao?” Một thiếu phụ bỗng lên tiếng.

“Ông cụ, mặc dù tôi nói câu này hơi khó nghe, nhưng nếu đón đứa bé kia về thì chúng ta phải giải thích thế nào?” Thiếu phụ đó lộ ra vẻ mặt bất mãn.

"Phải biết rằng, nhiều năm như vậy, ngoài người nhà họ Thẩm ra thì chẳng còn ai biết Nguyệt Lan đã kết hôn, thậm chí là đã sinh con. Nhiều năm qua, chúng ta luôn tuyên bố với bên ngoài rằng, Nguyệt Lan vẫn còn độc thân, đến giờ vẫn chưa kết hôn." Thiếu phụ đó rất mạnh mẽ, cho dù ở trong trường hợp này vẫn dám nói thẳng.

“Nhưng Nguyệt Lan đã không có nhiều thời gian nữa, bên chẩn đoán sẽ không có sự nhầm lẫn.” Thẩm Thiên Quân thở dài.

“Vậy thì hãy để bà ta mang theo bí mật này rời đi.” Thiếu phụ đó nói thẳng.

Có thể nói câu nói này cực kỳ quá đáng, nhưng không ai ở trong phòng đứng ra nói không, kể cả Thẩm Thiên Quân.

"Bằng không mấy gia tộc khác ở Yên Kinh sẽ nhìn chúng ta như thế nào?"

"Hơn nữa đứa bé kia luôn sống lang thang ở bên ngoài, chưa từng được học nền giáo dục cao cấp, tất nhiên sẽ không có năng lực gì, cộng thêm dòng máu thấp kém chảy trong người, làm sao có đủ tư cách bước vào cửa chính nhà họ Thẩm?"

“Trong thế hệ trẻ tuổi nhà họ Thẩm, có ai không phải là thiên tài được đào tạo từ nhỏ?” Thiếu phụ đó vừa dứt lời, rất nhiều người ở trong phòng cũng đồng loạt lên tiếng.

“Tôi đồng ý, bây giờ con nhà tôi đã lên cấp trung tá, dự kiến sang năm sẽ được phong quân hàm đại tá.” Một người mặc quân phục nói.

"Tôi cũng đồng ý. Bây giờ con nhà tôi đã lên cấp bậc phó cục trưởng, e rằng trong vòng năm năm nữa sẽ được thăng lên cấp bậc cục trưởng." Một người đàn ông khác lên tiếng.

“Bây giờ con út nhà tôi đã có công ty niêm yết, trong tài khoản đã có gần một tỷ bảy trăm triệu nhân dân tệ.” Lại có người kiêu ngạo nói.

"Bây giờ con nhà tôi đã luyện ra nội kình, là tông sư đứng thứ tư trong Tông Sư Thiên Long Bảng của Hoa Hạ, không những thế Lâm Hóa Long đã quyết định nhận thằng bé làm đồ đệ."

“Con nhà tôi…” Bảy tám người lần lượt lên tiếng, rõ ràng mỗi người con của bọn họ đều đạt được thành tựu lớn trong một lĩnh vực nào đó.

Hơn nữa lúc bọn họ lên tiếng đều mang theo chút tự hào và hãnh diện.

Quả thật, nếu so với bạn bè cùng trang lứa thì con cái của bọn họ nhất định là người nổi bật nhất.

Thậm chí có người, nếu so với thế hệ đàn anh cũng chẳng hề thua kém, có khi còn vượt qua nữa.

Do đó bọn họ có tư cách để kiêu ngạo, cũng có tư cách coi thường đứa bé sắp được đón về kia.

Bởi vì so với con cái của bọn họ thì đứa bé đó thật sự khác nhau một trời một vực.

“Chẳng lẽ ông cụ không cảm thấy một con chuột bỗng xuất hiện trong hang rồng sẽ khiến người khác chê cười, dị nghị hay sao?” Có người nói thẳng.

“Nếu từ nhỏ cậu ta đã sống với ba của cậu ta, vậy thì cậu ta có năng lực gì để phát huy đây?” Có người khinh thường nói.

"Cùng lắm là một nhân viên văn phòng, tiền lương một năm không đủ cho con cái chúng ta mua một bộ đồ. Nếu để người như vậy bước vào nhà họ Thẩm, không chỉ cậu ta bị mất mặt, mà tất cả mọi người đều bị mất mặt." Có người khinh bỉ lắc đầu.

“Haizzz, mọi người nói đều có lý, nhưng nếu tôi đã đồng ý chuyện này rồi thì mọi người hãy nhẫn nhịn đi.” Thật ra Thẩm Thiên Quân cũng không muốn đón đứa trẻ kia về.

Bởi vì đứa bé đó hoàn toàn không cùng thế giới với ông ta.

Trong khách sạn sang trọng ở khu Cảng.

“Chào anh, có phải anh là người trong phòng bao của đạo diễn Nghiêm đúng không ạ?” Một nhân viên phục vụ hỏi.

Lạc Tú gật đầu, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, anh đã đi tới phòng bao.

Trong phòng bao hơi tối tăm.

Sau khi Lạc Tú bước vào, cánh cửa liền bị khóa trái.

Đạo diễn Nghiêm cười khẩy nhìn Lạc Tú, Ender cũng ngẩng đầu nhìn Lạc Tú.

"Là người này sao?"

“Đúng vậy.” Đạo diễn Nghiêm mỉm cười, lộ ra vẻ mặt căm hận, nhưng lại nhanh chóng hiện lên mỉa mai, lặng lẽ nhìn Lạc Tú.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!