Lạp Bố Ương Tông trong khu vực Tây Tạng là ai chứ?
Ngoài hai đại sư kia ra, hắn chính là đệ tử duy nhất của thượng sư Kim Cang.
Giờ phút này, lời của Lạc Tú nói ra, hậu quả có thể tưởng tượng được, trực tiếp gây phẫn nộ cho nhiều người.
"To gan, mày là ai mà dám khinh nhờn đại sư Lạp Bố Ương Tông?"
"Thiếu niên, còn không mau xin lỗi đi?"
“Chờ đã.” Lạp Bố Ương Tông đột nhiên đưa tay ra và ngắt lời những người đang nói.
“Thiếu niên, cậu nói như vậy là có ý gì? Cậu muốn làm gì?” Lạp Bố Ương Tông cười khẩy, đây là lần đầu tiên có người kiêu ngạo trước mặt hắn.
"Làm gì hả?"
"Không có gì khác, chỉ là muốn giết ông thôi."
Ngay khi những lời đó thốt ra, toàn trường im lặng trong giây lát.
Giết ông?
Ngay cả Lạp Bố Ương Tông cũng sững sờ trong giây lát.
Giết hắn?
Người tu pháp ở Thanh Hải đột nhiên nhớ tới lời nói của Lạc Tú ngày hôm qua, và kinh ngạc nhìn Lạc Tú.
Người trẻ tuổi này thực sự đến để gây rắc rối với đại sư Lạp Bố Ương Tông?
Tư Thủy Dao ngơ ngác nhìn Lạc Tú, lúc này cô ta không dám đi lên kéo Lạc Tú xuống.
Vì người đó là ai chứ.
Lạp Bố Ương Tông đấy!
Đây có lẽ là người đầu tiên dám nói như thế này trước mặt Lạp Bố Ương Tông, đúng không?
Hàng chục Lạt ma phía sau đột nhiên lộ ra vẻ mặt ảm đạm.
“Thiếu niên, cậu có biết mình đang nói cái gì không?” Lạp Bố Ương Tông lạnh lùng hỏi.
“Cậu có biết, cậu đang nói chuyện với ai?” Bỏ qua chuyện còn lại, bản thân hắn cũng là một người nhập đạo.
Ngay cả những tông sư bình thường khi nhìn thấy hắn cũng cần phải cúi đầu ba phần, huống chi là những người bình thường.
Giờ phút này một thanh niên như vậy thế mà lại dám nói giết hắn?
"Không nói tới cậu, cho dù có mười mấy trăm người như cậu cũng không phải là đối thủ của tôi, cậu dám ngông cuồng nói giết tôi ở trước mặt tôi sao?"
Lạp Bố Ương Tông trực tiếp đứng lên khỏi cỗ kiệu.
Sắc mặt hắn vô cùng u ám, toàn thân có vẻ không giận tự uy.
Hơn nữa, chuyển kinh luân trong tay hắn đang quay rất nhanh, hồ Laangcuo bên cạnh lúc này không có gió lại có sóng!
"Thiếu niên, cậu thật không biết sống chết, còn không mau xin lỗi đi. Chỉ cần cậu thành tâm xin lỗi, đại sư đại từ đại bi nhất định sẽ không so đo với cậu đâu!" Người tu pháp ở Thanh Hải đứng ra nói.
Ông ta thực sự coi Lạc Tú là một kẻ ngốc, nhưng ông ta cũng không muốn Lạc Tú mất mạng ở đây, coi như là ra mặt thay Lạc Tú.
Nếu không thì khi người ta thực sự rất tức giận, đừng nói là Lạc Tú, ngay cả một người tu pháp như ông ta cũng không ngăn được cơn giận của người ta, e rằng sẽ bị người ta tát cho chết.
“Đúng vật, cậu mau xin lỗi đi, đại sư Lạp Bố Ương Tông sẽ tha thứ cho sự thô lỗ của cậu.” Một người khác lên tiếng khuyên ngăn.
“Nếu như cậu thành tâm xin lỗi, tôi sẽ không so đo với cậu!” Lạp Bố Ương Tông bị mọi người nói ra lời này, có muốn làm gì cũng không được.
Nếu không phải hôm nay có nhiều người, không thể bộc lộ ra mặt tàn nhẫn của mình, thì lúc nãy hắn đã tát cho Lạc Tú chết rồi.
Làm sao có người dám xúc phạm đến uy phong của hắn chứ?
Hơn nữa, trước mặt rất nhiều người lại khiến hắn sượng mặt.
“Đáng tiếc, cho dù ông có quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi cũng sẽ không buông tha cho ông.” Lạc Tú cười khẩy.
Ngay khi những lời này nói ra, trái tim mọi người đều hẫng một nhịp, lập tức biết mọi chuyện xong đời rồi.
Sắc mặt Tư Thủy Dao cũng thay đổi, hoàn toàn xong đời rồi, lời này đã nói ra, hôm nay ông trời có tới cũng không cứu được Lạc Tú.
Một người như đại sư Lạp Bố Ương Tông là một người đắc đạo với pháp lực thần kỳ, nghe nói pháp lực của hắn sâu không lường được, hắn đã từng kéo chín con bò đực bằng một tay!
"Tự tìm cái chết!"
"Luôn miệng nói giết tôi? Cậu tưởng tôi là người chăn cừu sao?"
"Tôi đã tu pháp trong nhiều năm, tôi đã hoàn toàn nhận ra công đức và đức hạnh của mình. Đừng nói là cậu, mấy yêu nghiệt bình thường cũng không dám nói mấy lời này trước mặt tôi đâu.” Lạp Bố Ương Tông hét lên giận dữ.
Và vào lúc này, Lạp Bố Ương Tông bay vút lên, xoay chuyển kinh luân trong tay và đánh về phía Lạc Tú.
Điều này khiến tất cả mọi người đột nhiên hét lên kinh hãi.
Nhưng ngay sau đó, Lạc Tú cười khẩy một tiếng và đập một tay trực tiếp vào kinh luân.
“Koong!” Một âm thanh vang lên.
Hả?
Lạc Tú hơi kinh ngạc, kinh luân này lại là một pháp khí?
Phải biết rằng, anh có thể tát tông sư một cái là chết, nhưng khi anh tát vào kinh luân này, thì kinh luân không bị vỡ.
Lạp Bố Ương Tông cũng ngây ngẩn cả người, hoặc nói tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Người thanh niên này chẳng lẽ thực sự có bản lĩnh sao?
Thế mà lại có thể chịu được một kích của Lạp Bố Ương Tông?
“Chắc là đại sư từ bi, vừa rồi chỉ dọa hắn một chút, không thật sự ra tay, nếu không thì sao hắn có thể sống sót chứ?” Có người lắc đầu.
"Bằng không, với tu vi thâm hậu của đại sư, ai có thể địch nổi?"
Địa vị của đại sư trong lòng họ rất cao, đương nhiên không muốn nghĩ xấu cho đại sư.
“Ha ha, hóa ra là cao thủ võ đạo nội kình, chẳng trách còn dám kiêu ngạo trước mặt tôi.” Lạp Bố Ương Tông hạ kinh luân xuống, phát hiện Lạc Tú chỉ dùng sức lực thân thể mà chặn hắn, điều này đương nhiên sinh ra hiểu lầm.
“Tuy nhiên, như thế vẫn chưa đủ đâu!” Lạp Bố Ương Tông lúc này đã dốc hết toàn lực, kinh luận trong tay xoay nhanh như gió, rồi trực tiếp rời khỏi tay hắn.
Hắn muốn giết Lạc Tú bằng một đòn, nếu không sẽ có người nhảy ra nói hắn nhân từ, lúc đó hắn sẽ không thể giết người.
Đã xúc phạm hắn và khiến mất mặt trước mặt mọi người, làm sao có thể không giết được?
Hơn nữa, hắn là một người nhập đạo, một tên võ đạo nội kình lại càng không lọt vào mắt hắn.
Nhưng Lạc Tú lại tùy tiện giơ tay ra, ngay lập tức nắm lấy kinh luân trong tay.
Điều này khiến Lạp Bố Ương Tông sững sờ trong một giây.
Nhưng sau đó Lạp Bố Ương Tông lại cười khẩy.
“Đúng là đã xem thường cậu rồi, nhưng cậu nghĩ rằng kinh luân của tôi dễ bắt như vậy sao?” Đột nhiên, kinh luân bùng lên một ánh sáng lộng lẫy.
Và ngay lập tức, kinh luân đột nhiên trở nên lớn hơn, giống như một cái thớt lớn, thoát ra khỏi lòng bàn tay của Lạc Tú, rồi xoay tròn trong khoảng không.
Cảnh tượng này bất ngờ khiến nhiều người bàng hoàng.
"Bản lĩnh thần thông, đây là thần thông cao cường, không ngờ rằng đại sư Lạp Bố Ương Tông lại có thể thi triển thần thông!"
Vào lúc này, nhiều người thậm chí còn tôn sùng đại sư Lạp Bố Ương Tông hơn.
Tôi nóng lòng muốn ném mình xuống đất và cúi đầu trước anh ấy.
Nóng lòng muốn quỳ lạy sát đất.
Chỉ có người tu pháp từ Thanh Hải lắc đầu, đây hình như không phải là đại sư Lạp Bố Ương Tông thi triển thần thông.
Đây phải là sức mạnh của chính pháp khí.
Kinh luân có kích thước bằng cái thớt lớn trực tiếp cuộn lên một cột nước, giống như một con rồng đang hút nước, mênh mông và ngoạn mục một cách lạ thường.
Ngay lập tức bị pháp khí kéo ra, lao về phía Lạc Tú.
Con rồng nước khổng lồ trông thật đáng sợ khiến nhiều người phải thốt lên.
"Chỉ là võ đạo nội kình hèn mọn mà cũng dám khoác lác trước mặt tôi?”
“Để tôi siêu độ cho cậu!” Đại sư Lạp Bố Ương Tông gầm lên dữ dội.
Con rồng nước đến ngay lập tức, nhưng Lạc Tú có vẻ rất thản nhiên, vẫn giơ tay vỗ mạng vào nó.
Tuy rằng kinh luân này là pháp khí, nhưng Lạc Tú thật sự không quan tâm đến nó, uy lực quá thấp, miễn cưỡng lắm mới tính là pháp khí.
Lần này Lạc Tú tăng sức mạnh và đập vào kinh luân!
Âm thanh vô cùng chói tai, nước trên mặt hồ chấn động như muốn nổ tung.
Trong khoảnh khắc, kinh luân bị xé toạc và trực tiếp phát nổ.
Nhiều người bị sốc bởi âm thanh bùng nổ, màng nhĩ đau đớn, thậm chí có tiếng ù ù trong tai.
Lạp Bố Ương Tông phun ra một ngụm máu ngay lập tức.
Pháp khí đó là tâm huyết của hắn, từ lâu đã tâm liên tương thông với hắn, hiện tại pháp khí đã bị phá hủy, hắn không chỉ bị thương nặng mà ngay cả tu vi cũng bị phế đi.
Ngay lập tức, trên mặt Lạp Bố Ương Tông lộ ra vẻ phẫn hận, hắn tu luyện không dễ dàng gì, vốn trời sinh đã ngu ngốc, nếu không phải sư phụ thượng sư Kim Cang cưỡng bức tu luyện, hắn cũng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện nhập đạo.
Quan trọng hơn, cái gọi là tu vi của hắn, tất cả đều dựa vào kinh luân mà thôi.
Nhưng bây giờ tu vi đã bị phế đi, làm sao có thể không oán hận chứ?
“Tiểu bối, mày dám?”
“Bốp!” Lạc Tú vung tay tát vào mặt hắn.