Nếu là bình thường, Lâm Hóa Long sẽ vui mừng khôn xiết khi nghe điều này.
Thậm chí có thể nghĩ đến việc kết bạn với Lạc Tú, dù sao thì trong lúc nguy hiểm, Lạc Tú có thể ra khỏi xe và giúp đỡ mà không nói một lời, đó là điều mà một người đàn ông Hoa Hạ nên làm.
Nhưng bây giờ nghe thấy lời này, ông ta suýt nữa phun ra một ngụm máu già, giúp đỡ cái rắm.
Đây không phải là nhiệt huyết nam nhi, đây là ngu xuẩn, là đi tìm cái chết.
Ba người phía sau đều là tông sư, nhìn thân thủ bước đi như bay, dù không hiểu cũng biết ba người này nhất định không phải người thường có thể so sánh được.
“Thằng nhóc kia, mau chạy cho tôi!” Lâm Hóa Long cao lớn, lưng cao cường tráng, mày rậm mắt to, giống hệt một con gấu đen hình người!
Cuồng thú là tên rất thích hợp với ông ta, mỗi một bước ông ta hạ xuống dường như có thể chấn động địa cầu.
Nhưng bây giờ tốc độ của ông ta hơi lộn xộn.
Bởi vì người thanh niên kia nghe được lời của ông ta, không những không chạy trốn mà ngược lại càng tăng tốc chạy về phía ông ta.
Những tên lính đuổi theo từ phía sau càng lúc càng gần, Lâm Hóa Long lo lắng sốt ruột.
“Chạy đi, nếu cậu không chạy, hôm nay cả hai chúng ta sẽ chết ở đây đấy.” Lâm Hóa Long lại lo lắng hét lên.
“Haha, có gì mà phải sợ bọn đạo chích này chứ?” Lạc Tú vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn vừa đi vừa châm thuốc một cách nhàn nhã.
Nhưng Lâm Hóa Long suýt chút nữa vấp ngã dưới chân mình, bọn đạo chích sao?
Có gì mà phải sợ?
Nếu là đang ở trong thời kỳ đỉnh cao của mình, sẽ không có vấn đề gì khi nói điều đó.
Nhưng ông ta là cuồng thú Lâm Hóa Long.
Giờ phút này, một người trẻ tuổi như Lạc Tú lại dám nói ra lời như vậy?
Trên thế giới, ngoại trừ vị thiếu niên tông sư ở Hoa Đông đang là tông sư khi còn trẻ, Lâm Hóa Long chưa từng thấy người nào có thể đạt tới trạng thái tông sư lúc còn trẻ.
Còn vị thiếu niên tông sư kia nghe nói còn đang vây bắt huyết thi ở Tương Tây, không thể đến Tây Tạng được.
Cho nên loại trừ khả năng này, thiếu niên này chỉ có thể là người thường, cho dù không phải người thường cũng không thể là tông sư.
Không phải tông sư mà lại dám nói ba người phía sau là đạo chích sao?
“Nếu không chạy thì sẽ không kịp nữa đấy.” Lâm Hóa Long không khỏi cảm thấy lo lắng hơn khi nhìn khoảng cách giữa mình và Lạc Tú ngày càng gần.
Nếu Lạc Tú và những người phía sau gặp nhau, thì Lạc Tú nhất định sẽ bị bên kia giết chết, dù sao bên kia cũng không phải người Hoa Hạ.
Tuy nhiên, Lạc Tú hút một hơi thuốc dài, sau đó đột ngột dừng lại và đợi ở đó.
Lâm Hóa Long đến ngay lập tức, sau đó bất lực dừng lại bên cạnh Lạc Tú, nhìn Lạc Tú với ánh mắt phức tạp.
"Cậu thật là…"
"Haizz." Lâm Hóa Long thở dài.
Ông ta muốn trách đối phương, nhưng đối phương cũng vì cứu ông ta nên mới ra đây, hoàn toàn xuất phát từ ý tốt.
Nhưng để tự cứu mình, hiện tại đối phương chính là một gánh nặng đối với ông ta.
Nếu bảo ông ta bỏ lại cậu ta để chạy thoát, Lâm Hóa Long ông ta không thể làm được, cũng không dám làm.
Vì vậy, bây giờ ông ta chỉ có thể cùng đối phương kề vai chiến đấu thôi.
“Thôi kệ, vận mệnh đã như vậy rồi!” Long Hóa Long thở dài.
"Nhóc con, cậu rất tốt, cậu có nhiệt huyết nam nhi Hoa Hạ, nhưng cậu hơi ngốc!"
"Nhìn ba người đó, ngay cả tôi cũng sẽ phải chật vật bỏ chạy. Cậu ngốc nghếch xông lên như thế, hoàn toàn là muốn tìm cái chết." Lâm Hóa Long thở dài.
“Nhưng chuyện đã đến nước này, tôi cũng không trách cậu, nhưng kiếp sau nhớ kỹ, làm người không được hữu dũng vô mưu.” Lâm Hóa Long lại thở dài.
“Không ngờ rằng mình xông pha trên chiến trường, nhưng hôm nay lại phải chết trong tay đám đạo chích này!” Lâm Hóa Long có chút không cam lòng, nhưng đã quá muộn.
Bởi vì người bên kia đã hoàn toàn đuổi kịp, và sau đó ba người đã bao vây họ.
“Chỉ là ba người thôi, nói vậy có phải hơi bi tráng không?” Lạc Tú nhìn đối phương đang thu nhỏ vòng vây.
“Chỉ có ba người ư?” Lâm Hóa Long có chút tức giận, cũng có chút buồn cười, sau đó lắc đầu.
"Thiếu niên, đó là ba tông sư đấy, bụi hoa lá cũng có thể đả thương người ta. Hiện tại tôi bị thương nặng, đã là nỏ mạnh hết đà rồi." Lâm Hóa Long cười khổ nói.
"Tôi biết ông bị thương, nhưng không phải tối đến để cứu ông rồi sao?"
Lâm Hóa Long tức giận đến mức không biết phải làm thế nào.
"Haiz, quên đi, nói thêm cũng vô ích, tôi sẽ cố gắng hết sức."
“Hãy nghe tôi nói, nếu có cơ hội, cậu cứ chạy cho tôi, càng xa càng tốt. Thà một người chết ở đây còn hơn hai người chết ở đây.” Lâm Hóa Long dặn dò.
“Thật ra, không có cậu, ở trạng thái của tôi, tôi không nghĩ rằng mình cũng sẽ không chống đỡ được bao lâu, cậu đúng là tìm cái chết vô nghĩa.” Giọng điệu của Lâm Hóa Long đầy tuyệt vọng.
"Tôi muốn cứu ông. Hôm nay đu là Diêm Vương đến đây thì ông cũng không chết được." Lạc Tú không quan tâm, giọng điệu tràn đầy tự tin.
“Cậu?” Lâm Hóa Long muốn nói rằng khẩu khí của cậu lớn đấy, nhưng lời nói đó đã bị ông ta nuốt trở lại vào bụng.
Bởi vì vòng vây của bên kia đã hoàn toàn thu hẹp lại, hiện tại bọn họ dù có gắn đôi cánh cũng khó bay được.
“Cuồng thú?” Bên kia chế nhạo, ngữ điệu tràn đầy khinh thường!
Cả ba người họ đều nhìn Lâm Hóa Long với sát khí lạnh lùng, về phần Lạc Tú, ba người họ trực tiếp phớt lờ anh.
Ba người này đều là tông sư, bất kỳ ai trong số họ đều có thể giết người thường chỉ bằng một chiêu thức, vì vậy Lạc Tú không được coi trọng chút nào.
Thay vào đó, một trong số họ cười khẩy và nói với Lạc Tú.
"Người trẻ tuổi, cảm ơn cậu, nếu không có cậu, chúng tôi có lẽ phải đuổi thêm một hồi nữa."
Ba người này đều có râu quai nón, hơi đen, mặc áo dài trắng, nhưng khí tức tỏa ra vô cùng kinh người.
“Thật đáng tiếc, đường đường là cuồng thú mà lại có kết cục như thế này, bị một người trẻ tuổi như cậu hại chết.” Một người khác đội khăn xếp chế nhạo.
“Đừng nói nhảm nữa, cho dù hôm nay cuồng thú Lâm Hóa Long tôi có chết, tôi cũng sẽ lôi các người làm đệm lưng!” Không thể không nói, mặc dù Lâm Hóa Long lưng hùm vai gấu, khi đứng thẳng, toàn thân của ông ta có một loại dũng khí của quân nhân.
Cho dù bị thương nặng, lúc này ông ta vẫn có uy nghi của một quân nhân.
“Ông Lâm, chúng tôi tôn trọng ông như một anh hùng và sẽ cho ông chết một cách vẻ vang!” Một trong số họ tiến lại gần Lâm Hóa Long một cách chậm rãi, như thể sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
“Tôi nói này, các người muốn bỏ qua tôi hả?” Lạc Tú cười nhẹ, tiến lên một bước, khinh thường nhìn ba người bọn họ.
"Cậu?"
“Chỉ là một tên nhóc chưa mọc hết lông thôi, tôi có thể dễ dàng giết chết cậu.” Một bên bị Lạc Tú cười nhạo, nhưng lại nhìn Lạc Tú với vẻ thích thú.
“Nhưng nếu cậu đang muốn tìm cái chết, tôi có thể cho cậu đi trước.” Bên kia không thèm để Lạc Tú vào mắt.
Dù sao bọn họ cũng là tông sư, ai cũng biết tầm mắt của bọn họ kiêu ngạo như thế nào.
“Con sâu cái kiến cũng dám cản đường, vậy tao sẽ tiễn mày xuống trước.” Có người đi về phía Lạc Tú nói.
Ngay khi Lâm Hóa Long muốn đứng lên che chắn cho Lạc Tú, thì một bàn tay đã đặt lên vai Lâm Hóa Long.
Vào lúc này, Lâm Hóa Long có chút kinh ngạc, bởi vì ông ta không thể cử động: “Ở bên cạnh nghỉ ngơi đi!” Lạc Tú cười khẩy, trực tiếp bước về phía người đó.