Vừa nói xong mọi người đều hốt hoảng theo.
"Nói bậy kiểu này sau này đừng nói nữa!” Tiếp tân nổi giận nhìn Phùng Hoan và Đỗ Đông.
"Cô nói thật hay giỡn vậy?” Đỗ Đông cũng có hơi không dám tin.
"Ba năm trước nơi này hoả hoạn, bà chủ tôi chết trong đám lửa.” Tiếp tân hừ lạnh.
"Mau đi ngủ đi.” Tiếp tân tức giận bỏ đi.
Phút chốc mấy người họ cũng bị doạ sợ chết khiếp.
"Đỗ Đông, em sợ.” Phùng Hoan nhảy bổ vào lòng Đỗ Đông.
Tư Thuỷ Dao tuy sợ nhưng lúc này vẫn giữ được bình tĩnh.
"Đừng nói là họ trêu chúng ta nhé?” Đỗ Đông đột nhiên nói.
"Có lẽ là không.” Tư Thuỷ Dao lắc đầu.
"Trong hai người họ chắc chắn có người nói dối."
Tiếp tân đó hơi có vấn đề nhưng những lời vừa nói là thật hay giả không ai chắc được.
Dù gì thì bà chủ cũng nói đầu óc tiếp tân có vấn đề.
Nhưng tiếp tân cũng nói bà chủ đã chết ba năm trước, điều này có hơi đáng sợ.
Nhỡ như tiếp tân nói thật, họ vừa rồi chẳng phải đã nói chuyện với ma sao.
Thế còn đáng sợ hơn.
Hai cô gái bỗng thấy hoảng sợ.
"Tôi thấy chúng ta nên về xe tạm bợ một đêm thì tốt hơn.” Lạc Tú lại biết rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng anh ngại phiền phức.
"Sợ gì chứ?"
"Có tôi đây, ma quỷ gì cũng kệ!” Lúc này Đỗ Đông cười khẩy.
"Này tôi nói cậu nhóc này, gan cậu sao bé thế.” Đỗ Đông trào phúng.
Nghe Đỗ Đông nói xong, Phùng Hoan cũng bớt sợ hơn phần nào.
Sau đó nhìn Lạc Tú một cách khinh khi.
"Đúng vậy, có anh Đông tôi ở đây, ai quan tâm là người hay là quỷ!"
"Muốn đi thì cậu tự đi đi.” Đỗ Đông cũng không ưa Lạc Tú, dù gì Lạc Tú cũng phá chuyện tốt của anh ta.
Nếu Lạc Tú không ở đây thì Tư Thuỷ Dao tối nay chắc chắn sẽ ở chúng với họ.
"Lạc Tú, cậu phải ở lại với tôi.” Tư Thuỷ Dao lúc này kéo Lạc Tú lại, ánh mắt cầu cứu.
Lạc Tú nhìn một chút, dù gì Tư Thuỷ Dao cũng không tệ, chịu chở anh theo, không thể để cô ta gặp nguy hiểm gì, thế là cũng miễn cưỡng gật đầu.
Sau đó ai về phòng nấy, Tư Thuỷ Dao bấy giờ tuy vẫn khá sợ.
Nhưng vẫn hứng một thùng được rồi cắm phích điện vào, tính đi tắm.
Nhưng Tư Thuỷ Dao vừa đổ nước xong, cắm điện vào, thì bụp một tiếng sập cầu dao.
Tư Thuỷ Dao vừa tính mở cửa, Lạc Tú đã ngăn cô ta lại.
Sau đó lắc đầu với Tư Thuỷ Dao.
Tiếp theo đó bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Nhưng là gõ cửa phòng Đỗ Đông.
Cộc cộc cộc.
Đỗ Đông gọi một tiếng.
"Ai vậy?"
Phòng ốc không có cách âm, có thể nghe rõ ràng.
"Tôi, bà chủ đây, có phải sập cầu dao không?” Giọng bà chủ vang lên.
Đỗ Đông vừa tính mở cửa, bỗng thấy không đúng lắm.
Nếu mà tiếp tân đầu óc có vấn đề thì ai lại đi thuê?
Thế thì bà chủ nói dối?
Tiếp tân nói thật hết?
Vậy thì chẳng lẽ bà chủ là ma thật?
Đỗ Đông nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
Mà tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn vang lên.
Cuối cùng Đỗ Đông quyết định vẫn mở cửa xem sao.
Nhưng anh ta cũng thông minh, gọi một tiếng Tư Thuỷ Dao.
Tư Thuỷ Dao chỉ đành mở cửa cùng lúc với Đỗ Đông.
Kết quả là thấy bà chủ cầm một cây nến đứng ngoài cửa,
"Các cậu làm sập cầu dao rồi, tôi đến kiểm tra.” Bà chủ nói.
"Đợi chút, bà chủ bà là người hay ma vậy?” Đỗ Đông cố sức mạnh dạn hỏi một câu.
"Cậu trai này, nhìn cũng đàng hoàng mà sao không nói tiếng người thế?” Bà chủ bỗng nổi giận.
Có thể thấy được bà ta cũng là một người nóng tính.
"Không phải, tiếp tân nhà bà nói bà chết rồi đấy chứ?"
Đỗ Đông lúc này lại không sợ nữa.
Nhưng nói người ta thế này nhỡ là hiểu lầm thì không tốt lắm.
Nhưng vừa nói xong tiếp tân đã đến nơi.
"Tôi nói bà chủ chết hồi nào?” Tiếp tân ngơ ngác.
"Các người giỡn mặt chúng tôi đó à?” Đỗ Đông vừa nghe là nổi cáu.
"Chúng tôi ăn no rửng mỡ à?” Tiếp tân lạnh lùng nhìn Đỗ Đông, trong tay là một mớ hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa nói.
"Không đúng, vừa rồi chúng tôi mở cửa, bà chủ bà dọn dẹp ở trong, doạ chúng tôi hết hồn, tiếp tân của bà lại tới nói bà chết rồi.” Phùng Hoan cũng mở miệng nói theo.
"Đợi chút, cô gái trẻ, tôi đứng trong đó làm các cô giật mình hồi nào?” Bà chủ cũng ngơ ngác, thể hiện sự kinh ngạc.
"Lúc tiếp tân đưa các cô cậu lên lầu là tôi vừa về, sau đó cô ấy xuống lại thì ngồi với tôi ở quầy tiếp tân, đến lúc sập cầu dao tôi mới lên gõ cửa đấy.” Bà chủ có hơi bất ngờ mà nhìn Phùng Hoan.
"Khoảng thời gian đó tôi ở quầy tiếp tân không có lên đây!” Bà chủ cũng ngơ ngác.
"Không đúng, bà đang nói dối.” Tư Thuỷ Dao cũng mơ hồ.
Nhưng cô ta nghĩ sự việc không đơn giản như vậy.
Rõ ràng là bà chủ có lên, còn nói đầu óc tiếp tân có vấn đề.
Mà tiếp tân cũng lên, xách theo một con dao dài, nói bà chủ chết rồi.
Sao giờ lại không ai thừa nhận.
"Được rồi, dưới lầu có camera, các cậu có thể đi xem.” Bà chủ tức giận nói.
"Nửa đêm đừng có doạ nhau được không?"
"Xem camera thì xem, chuyện này phải làm rõ.” Tư Thuỷ Dao cũng kiên trì.
Nếu không vừa rồi tiếp tân và bà chủ mà họ gặp đều là ma à?
Nhưng không thể nào vậy được!
"Các cô cậu đến quầy tiếp tân đợi chúng tôi, chúng tôi đi bật cầu dao đã.” Bà chủ đi vào phòng, tiếp tân cũng đi theo..
Sau đó một đám người đi xuống lầu lại, để bà chủ và tiếp tân đi bật cầu dao.
"Lạc Tú, cậu thấy họ nói thật hay giả?” Tư Thuỷ Dao vừa đi vừa học Lạc Tú.
"Đều là thật mà cũng đều là giả, tôi vẫn giữ câu nói đó, không muốn phiền phức thì rời khỏi chỗ này là tốt nhất."
"Hừ, ít nhiều gì cậu cũng là đàn ông đàn anh, sau lại nhát gan vậy?, Phùng Hoan lại mỉa mai.
"Cả đường tới đây cứ đòi rời khỏi đây, đi khỏi đây."
"Trên đường tới đây, không phải tôi có ý gì, nhưng mà thật đấy, cậu như thế mà sao dám đi du lịch vậy?” Đỗ Đông cũng góp lời.
Gặp chút chuyện đã sợ, người như thế này Đỗ Đông một đấm cũng chết mười mạng.
"Đỗ Đông.” Tư Thuỷ Dao bất mãn hừ nhẹ một tiếng.
"Thuỷ Dao, em đừng giận, anh nói thật thôi, có gì mà đáng sợ đâu?"
"Hừ, giả ma giả quỷ, ông đây phải dở chỗ này lên mới được."
Đỗ Đông đang nói bỗng im bặt.