Lạc Tú lại không để tâm tên đần Giang Dật Phi này, gọi Huyết Thi Vương đến đưa Giang Dật Phi đi.
Điều làm Lạc Tú thấy lạ là Huyết Thi Vương lại tìm một bộ da phụ nữ tròng lên người mình.
Huyết Thi Vương lúc này trông rất thanh tú, rất ra dáng một mỹ nữ.
Nhưng Lạc Tú cũng không để ý lắm.
Dù gì Huyết Thi Vương trước kia cũng là một cô gái mà.
Còn về Giang Dật Phi?
Lạc Tú sẽ không để anh ta chết bây giờ.
Nhưng tiếp sau này, anh ta sẽ sống còn không bằng chết!
Thật ra sau khi trải qua chuyện này Lạc Tú cũng đoán ra vài chuyện ở kiếp trước.
Ví dụ như ở kiếp trước tại sao ba Lạc lại chết một cách vô duyên vô cớ, chắc chắn là có quan hệ rất lớn tới mẹ ruột anh là Thẩm Nguyệt Lan.
E là lúc còn sống ở tiền kiếp, sau khi hại chết Thẩm Nguyệt Lan, đối phương lại tiếp tục ra tay với ba Lạc.
Còn về nhà họ Giang?
Nếu nhà họ Giang đã động đến người thân của Lạc Tú, thế thì Lạc Tú cũng muốn xem xem nhà họ Giang lẫy lừng Yên Kinh thậm chí là khắp cái đất nước này có chịu đựng nổi cơn thịnh nộ của anh không?
Đợi cứu được Thẩm Nguyệt Lan rồi, Lạc Tú muốn nhà họ Giang phải trả giá ra trò!
Vừa hay ngay lúc này, Giang Đồng Nhiên gọi đến, báo với Lạc Tú đã trấn xuống viên ngọc trong người Thẩm Nguyệt Lan.
Lạc Tú phần nào nhẹ nhõm.
Chí ít tạm thời Thẩm Nguyệt Lan không còn nguy hiểm gì quá lớn, viên ngọc đó là máu từ trái tim Lạc Tú ngưng tụ lại, nó chứa bổn nguyên của Lạc Tú.
Có bổn nguyên của Lạc Tú trấn áp, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Chỉ cần tạm thời bảo toàn tính mạng Thẩm Nguyệt Lan, vậy thì Lạc Tú sẽ có thời gian đi Tây Tạng giết kẻ đã yểm chú.
Còn về việc kẻ đó rốt cuộc có bản lĩnh, có thế lực lớn như thế nào, Lạc Tú không mấy quan tâm.
Chỉ cần thuận lợi tìm được đối phương, Lạc Tú muốn giết, thì không một ai cản được.
Nếu có người ngăn cản, thì thử xem!
Lần này đã có người chạm đến giới hạn của anh, Lạc Tú tuyệt đối sẽ không nhân từ.
Lúc còn ở Tiên giới anh đã không phải người tốt gì, cũng từng đồ sát cả Đại giới!
Sau đó Lạc Tú lại gọi đến cho người ở Thông Châu, đón Huyết Thi Vương về Thông Châu.
Chuyện này làm Lạc Tú cảnh giác, vậy nên Lạc Tú đưa Huyết Thi Vương đến Thông Châu để bảo vệ ba Lạc.
Còn hai ông cháu Lý Trí Hoa cũng về nhà suôn sẻ.
Lúc gần đi còn không ngừng đảm bảo với Lạc Tú rằng sau khi về nhất định sẽ chuyển khoản hết tiền cho anh.
Nhưng Ninh Châu bây giờ đã nháo nhào cả lên.
Núi Cửu Cung ban nãy vừa xảy ra chuyện lớn như vậy còn gì.
Trực tiếp làm dấy lên thảo luận căng thẳng.
Bây giờ người ta nói đủ đường, gì mà người ngoài hành tinh, UFO, yêu quái, thần tiên, vân vân.
Cả đài truyền hình cũng đến phỏng vấn.
Ông Vương nói, ông thề rằng ông thật sự nhìn thấy một người bay trên trời.
Bà Lý cũng chắc nịch rằng bà nhìn thấy một luồng sáng màu vàng.
“Chắc chắn là thần tiên hạ phàm.” Một ông cụ lẩm ba lẩm bẩm thề thốt.
Bởi vì tia sáng trắng mà điện thoại quay lại cột sáng vàng đều hỏng hết.
Nhưng đám mây tích sấm vẫn bị người ta quay lại được.
Thậm chí cả tia chớp cũng bị quay lại.
“Cậu trai, trận sấm vừa nổ ở núi Cửu Cung cậu thấy chưa?” Trên xe taxi, tài xế quay đầu hỏi Lạc Tú.
“Nhìn thấy rồi.” Lạc Tú gật đầu.
“Đúng rồi, cậu thấy sao về chuyện này?”
“Thấy bằng mắt chứ sao.” Lạc Tú nói.
“Ha ha.” Tài xế cười khan hai tiếng, có hơi ngượng ngùng, hiển nhiên không ngờ Lạc Tú sẽ trả lời như vậy.
“Họ đều nói Núi Cửu Cung có thần tiên xuất hiện, tôi thấy ấy mà, đó là hiện tượng tự nhiên mà thôi, ở đâu ra mà lắm thần tiên thế, đúng không cậu?” tài xế vừa lái xe vừa lắc đầu.
“Đúng.” Lạc Tú đáp.
“Đúng rồi, cậu vừa nói cậu chuẩn bị đi đâu?” tài xế khá hoạt ngôn.
Tuy rằng Lạc Tú tỏ rõ mình rất lạnh nhạt, ít nói, nhưng tài xế là kiểu người cho dù cậu không nói thì tôi cũng tự nói với cậu một cách nhiệt tình.
“Sân bay.” Lạc Tú nói tiếp.
“Không phải, ý tôi hỏi cậu đi sân bay để đi đâu?” tài xế cười.
“Tây Tạng.”
“Đi du lịch hả?”
“Vậy tôi có thể giới thiệu về chỗ đó, tôi từng đi với mấy người bạn phượt tự lái xe đến đó."Tài xế giống như tìm được chủ đề, lập tức bật công tắc nói.
"Nơi đó là một nơi rất tuyệt, hơn nữa cũng rất thần kỳ, người ta đều nói đi một chuyến đến Tây Tạng giống như đi một buổi thanh tẩy." Ông ta lại nói.
"Nhưng nơi đó cũng rất bí ẩn, tôi có anh bạn lúc trước từng giúp một nhóm người, cậu biết bộ đội 901 không?"
"Nghe nói từng đào thấy người bọ ngựa ở Côn Luân, hơn nữa núi Côn Luân còn tương truyền xuất hiện rồng thật, tư liệu vẫn được giấu kĩ!" Tài xế thao thao bất tuyệt.
"Chuyện khủng nhất là, này tôi nói với cậu cậu đừng nói lung tung nhé.” Ông ta nói một cách bí hiểm.
"Nghe nói lúc Thế chiến 2, Đức Quốc Xã từng phát một đoàn bộ đội khoảng hai trăm nghìn người đến Tây Tạng tìm trục trái đất, toan tính tạo ra một quân đoàn bất tử, nhưng sau đó cả đoàn người lại biến mất một cách kỳ lạ."
Chuyện này tính ra không bí mật gì, lên mạng tra cũng biết, Lạc Tú cũng biết một chút, vậy nên luôn tỏ vẻ không hứng thú gì.
Cho đến khi tài xế nói đến một vị Lạt Ma ở đó, Lạc Tú mới chú ý lắng nghe.
"Nhắc đến chuyện này ấy mà, tôi tự mình chứng kiến rồi đấy, vốn dĩ nói thật lòng tôi không tin thần quỷ gì cả, nhưng từ lúc tôi gặp được vị Lạt Ma đó tôi mới tin Phật đó.” Tài xế giơ cánh tay có đeo chuỗi hạt Phật ra.
"Trước kia tôi từng đến đó du lịch, nơi đó có tập tục Thiên táng.” Ông ta bắt đầu nghiêm túc nhớ lại.
Thiên táng chính là sau khi người ta chết đi, sẽ được đưa đến một nơi nhất định, rồi để kền kền rỉa xác, nhưng không phải như trên mạng bảo rằng phương pháp này có thể khiến linh hồn người chết lên thiên đường.
Ý nghĩa thực tế của nó là bố thí tôn quý nhất, lấy thân mình làm bố thí, giống như Phật tổ cắt thịt cho chim ưng ăn.
Thiên táng như vậy đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của một bộ phận khách du lịch đến Tây Tạng, thậm chí là đi xem.
Tài xế may mắn nhìn thấy vị Lạt Ma kia trong lúc xem Thiên táng.
Nhân vật như thế gần như là thần thoại, ngày thường làm sao thấy được?
Hơn nữa thường xuyên bế quan, không ai dám làm phiền.
Nghe nói lúc đó một vị sư đệ của ông ta viên tịch.
Vậy nên ông ta mới tự mình ra niệm kinh cho sư đệ.
"Cậu không biết cảnh tượng đó đâu?"
"Thật là, mây bảy sắc từ chân trời bay đến, lúc vị Lạt Ma đó niệm kinh, hoa sen nở bung từ mặt đất, lúc đó mọi người chúng tôi đều quỳ rạp xuống."
"Cảnh tượng đó, chậc chậc, thật đúng như gặp được Phật sống vậy."
"Đó mới gọi là…"
"Cậu đâu mất rồi?” Tài xế quay đầu, suýt thì bay mất hồn, sau xe trống không không một người là thế nào?