Nhưng mà kiếp này, Lạc Tú không có hứng thú đế ý tới một kẻ tiếu nhân như vậy, anh bèn xoay người bỏ đi.
“Hừ, ờ phía dưới tôi mà còn dám ngông cuồng như vậy, hãy đợi đấy.” Đương nhiên Trương Định không ngờ tên nhóc này lại dám ngỏng cuồng như thế.
Hơn nữa vừa rồi Hồ Mỹ Kim cũng đã thì thầm bên tai anh ta rằng tên nhóc này thật sự có thế theo đuối được Trương Thục Phi xinh đẹp nhất công ty ư?
Trương Định cười khấy nhìn theo bóng dáng của Lạc Tú.
Buối chiều, toàn bộ phòng kinh doanh họp, mọi người cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm. Lúc Lạc Tú bước vào, ngay cả Trương Thục Phi cũng không chào hỏi Lạc Tú, xem ra mọi người cố ý tẩy chay anh!
Lúc này, Trương Định nhìn về phía Lạc Tú, sau đó cười nhạt.
“Lạc Tú, mặc dù hôm nay anh mới tới đây lần đầu tiên, nhưng anh phải có tác phong của người làm việc chứ.” Trương Định đã chĩa mũi súng về phía Lạc Tú, sằn sàng bắt đầu gây khó dề anh.
“Công ty có một nhiệm vụ, tòi hy vọng anh có thể hoàn thành. Đương nhiên, nếu không hoàn thành nhiệm vụ này, tiền lương cơ bản của anh sẽ bị trừ theo quy định của phòng kinh doanh chúng tôi.” Trương Định đã bát đầu ra tay với Lạc Tú.
“Được.” Lạc Tú đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Điều này khiến Trương Định và những người khác hơi ngạc nhiên, vốn dĩ ai cũng nghĩ Lạc Tú sẽ từ chối, nhưng nào ngờ anh lại trả lời dứt khoát như thế.
Nhưng ngay sau đó, Trương Định đã thầm cười nhạt, tỏi mà không giết được anh ư?
“Được, đúng là người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết. Công ty cần tìm một người đại diện, tôi đã đàm phán với một vài nghệ sĩ, nhưng đều không thành công. Hôm nay trước khi tan làm, tôi hy vọng anh có thể cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!” Trương Định nói ra nhiệm vụ.
Nhiệm vụ này không phải do Trương Định bịa ra mà hoàn toàn là sự thật.
Nhưng khi những người ngồi bẽn dưới nghe thấy nhiệm vụ này thì sầc mặt tái mét.
Vì trước đó có vài nhân viên nghiệp vụ đã đích thân đến hỏi thăm một số nghệ sĩ, nhưng lần nào cũng bị họ đóng sập cửa
lại, thậm chí không ít lần bị người ta mắng mò rất thảm.
“Thế nào? Lạc Tú, anh có kế hoạch gì không?” Trương Định bát chéo chân nhìn về phía Lạc Tú.
Tất cả mọi người trong phòng đều biết đây là Trương Định cố ý dằn mặt Lạc Tú, cho nên không ai dám nói lời nào. vốn dĩ Trương Thục Phi định mớ miệng ngăn cản Lạc Tú, nhưng lúc này Lạc Tú lại chợt đáp lại.
“Tìm một ngôi sao là được chứ gì?”
“Ha ha ha, tìm được một ngôi sao?” Ai đó bật cười.
“Lạc Tú, bây giờ là giờ làm việc, không được phép nói đùa!” Trương Định bình tĩnh nói.
“Tôi không đùa!”
“Tìm một ngô sao ư?” Trương Định cười khấy.
Chỉ cần nghệ sĩ là người trong giới giải trí, cho dù là tuyến mấy cũng chính là nghệ sĩ, nhưng ngôi sao thì khác, ít nhất cũng phải có hạng hai!
Lúc trước Trương Định ở công ty đã tự mình vận dụng các mối quan hệ cũng không tìm được người đại diện công ty, bây giờ Lạc Tú mới tới đây có một ngày mà còn khoác loác là sẽ tìm một ngôi sao đến ư?
“Được đó, Lạc Tú, giọng điệu cũng khá lâm. Ngược lại tôi muốn xem anh có thế tìm được người nối tiếng nào làm người đại diện hay không?” Hồ Mỹ Kim ớ bên cạnh mỉa mai.