Huyết Thi Vương thật sự đứng lên, sau đó thành thật bước tới bên cạnh Lạc Tú.
Lạc Tú nhả ra một vòng khói trắng, nói.
“Cho mày hai lựa chọn, một là bị tao một tát đánh chết!”
“Hai là từ nay về sau, mày đi theo tao!”
Vừa nghe xong những lời này, Huyết Thi Vương chẳng hề do dự mà lập tức quỳ xuống.
Chờ đám người Huyết Hổ dọn dẹp xong mấy cương thi bình thường kia, Lạc Tú bảo họ tìm vài bộ đồ lại đây, sau đó mặc lên người Huyết Thi Vương.
Huyết Thi Vương bị bao đến kín mít, ngoại trừ để lộ ra đôi mắt thì không còn chỗ nào bị phơi ra ngoài nữa cả.
Thật ra có vài người trong nhóm Huyết Sát bị thương, nhưng cũng may thi độc không đủ gây ra họa lớn nên chỉ cần băng bó vết thương là xong.
Tới lúc đoàn người đi xuống giữa sườn núi, khi nhóm Ngô Khải Minh chuẩn bị rời đi…
“Hòa thượng, chờ đã!” Lạc Tú bỗng gọi đám người này lại.
Đại pháp sư Đan Ba quay đầu nhìn Lạc Tú, lòng thấy hơi chột dạ.
“Nhớ hồi nãy tôi vừa tính cho ông một quẻ không?” Lạc Tú mỉm cười.
Tuy đại pháp sư Đan Ba vừa bị Huyết Thi Vương vật tan tác, nhưng vì trong người có bí pháp Mật Tông hộ thể nên không có bị thương.
Nhóm Huyết Sát tò mò nhìn về phía Lạc Tú.
Bởi vì đại pháp sư Đan Ba chẳng bị thương nặng gì, ngay cả da cũng chưa trầy, vậy sao Lạc Tú lại đột ngột nhắc tới chuyện này?
“Quẻ tôi tính luôn rất chuẩn, ông biết tại sao không?”
Nhóm Huyết Sát lộ ra vẻ mặt khó hiểu, không phải chuyện này đã kết thúc rồi sao?
Chẳng lẽ có họa đổ máu từ đâu bay tới?
Đại pháp sư Đan Ba cũng rất khó hiểu.
Nhưng ngay sau đó, Lạc Tú bỗng tiến lại gần đại pháp sư Đan Ba.
Anh giơ tay, tát một cái thật mạnh vào mặt ông ta, đánh văng hai cái răng của đại pháp sư Đan Ba ra ngoài.
“Ông xem, tôi nói rất chuẩn đúng không, họa đổ máu.” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
Giới Tu đạo có quy tắc của giới tu đạo.
Đang yên đang lành, dù bạn nói với người thường một câu ông sắp gặp họa đổ máu, người ta cũng sẽ đập ông một trận chứ đừng nói là người tu đạo.
Trước mặt người tu đạo, có hai câu đừng có tùy tiện nói trước mặt người ta: một là họa đổ máu, câu còn lại chính là đạo hữu, xin dừng bước.
Bởi vì khả năng cao hai câu này sẽ đưa tới họa sát thân.
Đại pháp sư Đan Ba tất nhiên là biết chuyện này.
Chỉ là lúc ấy ông ta vốn chẳng để Lạc Tú vào mắt nên thích thì cứ nói thôi.
Nhưng câu nói của ông ta không thành hiện thực.
Còn lời Lạc Tú nói thì có.
Nhóm Huyết Hổ trố mắt ngạc nhiên nhìn Lạc Tú, đúng là họa đổ máu thật, hơn nữa chắc chắn sẽ ứng nghiệm.
Khó trách khi đó Lạc Tú dám cam đoan rằng tên hòa thượng này sẽ gặp họa đổ máu. Chắc chắn là lúc đó Lạc Tú đã có ý định tát ông ta rồi.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Lạc Tú bước tới, quăng cho đại pháp sư Đan Ba thêm mấy cái bạt tai, đại pháp sư Đan Ba bị đánh tới miệng mũi chảy đầy máu.
“Giờ ông nói tôi nghe thử, ai là người sẽ gặp họa đổ máu đây?” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
“Rất xin lỗi, Lạc thí chủ, là tôi nói bậy.” Đại pháp sư Đan Ba vô cùng thức thời, chẳng có chút gì gọi là khí chất của hòa thượng cả, nếu không vừa nãy ông ta cũng chẳng nhanh chân bỏ chảy ngay khi nhận ra tình hình có gì đó không ổn.
Ông ta lập tức cúi đầu nhận thua với Lạc Tú.
Giờ ông ta đã nghĩ kỹ rồi, người trước mặt ông ta đây tuyệt đối không phải tông sư gì cả, chắc chắn là một vị Thông Thần Giả, không, có khi còn cao hơn nữa!
“Về sau nhớ kỹ, đừng ở trước mặt tôi nói nhăng nói cuội về Huyết Sát!” Lạc Tú hừ lạnh một tiếng.
Vừa nãy Ngô Khải Minh mỉa mai Huyết Sát, Lạc Tú nhớ rất kỹ.
Ngô Khải Minh mặt xám mày tro bỏ đi, ngược lại đại pháp sư Đan Ba mặt vô cùng dày, thế mà chẳng biết xấu hổ xán tới xin số điện thoại của Lạc Tú.
Lạc Tú cũng không keo kiệt gì, trực tiếp nói cho ông ta biết.
Sau đó đại pháp sư Đan Ba vui vẻ rời đi.
Giới tu đạo chính là như thế, đôi lúc thực lực mạnh mới là vương giả.
Lúc họ xuống núi thì trời đã tối khuya.
Đám người Lạc Tú còn chưa hoàn toàn ra khỏi vùng núi thì phía trước bỗng truyền tới tiếng ai đó đang gọi Lạc Tú.
“Tiểu Tú, tiểu Tú ơi, hu hu…”
Giọng nói của Giang Đồng Nhiên nghe vừa sốt ruột lại lo lắng, nước mắt chảy đầy mặt, biểu cảm vô cùng hoảng loạn.
Trước giờ Giang Đồng Nhiên rất mạnh mẽ, trong ấn tượng của Lạc Tú, cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt người ngoài với dáng vẻ thế này nhưng bây giờ cô ta lại khóc thảm thiết như vậy.
Chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn.
Lạc Tú tung người, trực tiếp nhảy tới trước mặt Giang Đồng Nhiên.
“Sao vậy?”
“Hu hu, tiểu Tú ơi, dì nhỏ của chị xảy ra chuyện rồi.” Giang Đồng Nhiên nức nở nói.
Có thể nhìn thấy rất rõ mặt mày của cô ta trắng bệch hết cả, xem chừng là lo lắng lắm.
Cô ta đã tìm Lạc Tú rất lâu.
Lạc Tú vừa rời đi không bao lâu Thẩm Nguyệt Lan tức khắc xảy ra chuyện. Nhưng lúc đó Lạc Tú đã tiến vào trong núi, điện thoại không thể gọi được.
Giang Đồng Nhiên chỉ đành báo cho những người khác biết trước, sau đó ngồi chờ anh về. Nhưng chờ được một lúc, cô ta thật sự chờ không nổi nữa, bèn một mình chạy vào núi tìm Lạc Tú.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lạc Tú mở miệng hỏi.
“Lúc em vừa đi tâm trạng của dì vẫn còn rất tốt.”
“Nhưng sau khi Giang Dật Phi nói với dì ấy vài câu, hai người họ bỗng lời qua tiếng lại, bỗng Giang Dật Phi giơ tay kéo đứt vòng phật châu trên tay, lạ thay vòng phật châu trên cổ dì cũng bất ngờ đứt theo.”
“Sau đó… sau đó, dì ấy lập tức ngất xỉu.” Giang Đồng Nhiên trực tiếp ngồi xổm xuống đất, bất lực khóc nức lên.
“Giờ bà ấy đang ở đâu?” Lạc Tú hỏi.
“Chị đã báo cho người nhà, sau đó gọi trực thăng tới chở dì ấy về Yân Kinh chữa trị, nhưng chị biết mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy nên mới tới tìm em.”
“Tiểu Tú, chị Nhiên Nhiên cầu xin cậu, cứu dì nhỏ đi có được không?”
“Tiểu Tú, chị cầu xin cậu đó.” Giang Đồng Nhiên vẫn đang khóc.
Lạc Tú vừa lau nước mắt cho Giang Đồng Nhiên, vừa nói với cô ta.
“Vòng phật châu của bà ấy quả thật có vấn đề, tôi đã nhắc bà ấy từ trước rồi nhưng bà ấy lại không nghe.” Lạc Tú nhíu mày nói.
“Tiểu Tú, không phải như cậu nghĩ đâu, vòng phật châu đó thật sự rất quan trọng với dì nhỏ.” Giang Đồng Nhiên giải thích.
“Còn quan trọng hơn cả mạng sống ư?” Nếu vòng phật châu của Thẩm Nguyệt Lan bị đứt, e sẽ gặp phiền phức lớn.
Đó là một thứ rắc rối tương đương với cổ độc thuật, ngay cả Lạc Tú cũng không dám chắc có thể cứu trở về không. Bởi vì chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ chết thật.
“Vòng phật châu kia là món đồ dì ấy đeo để cầu phúc cho con trai mình. Dì lúc nào cũng nói với chị là dì nợ con mình quá nhiều, nên dù biết đó chỉ là mê tín thì dì vẫn tin.”
“Dì nói, vòng phật châu này là do một người bạn đưa cho dì, nghe đồn là hiệu quả lắm. Bởi vì liên quan tới con trai nên dù có khuyên kiểu gì thì dì cũng không nghe.”
“Với dì ấy mà nói, vòng phật châu đó là một trong những điều ít ỏi mà dì có thể làm cho con trai mình.”
“Đó cũng là lý do tại sao nhiều năm qua, dì lại giúp đỡ cho vô số cô nhi viện. Dì muốn cầu phúc cho con trai của mình.”
Lời này của cô ta khiến Lạc Tú không có cách nào nói tiếp nổi, dù sao thì đây chính là minh chứng cho tình thương của mẹ.
Đúng lúc này điện thoại của Lạc Tú reo lên.
Lạc Tú móc ra nhìn, là số của ba Lạc.
Hơn nửa đêm, ba gọi điện cho mình làm gì.
Lạc Tú bắt máy.
“Alo, Tiểu Tú hả con!”
Lạc Tú bỗng cau mày, bởi vì anh có thể nhận ra giọng nói của ba rất lạ, như đang nghẹn ngào.
“Sao vậy, ba?”
“Tiểu Tú.” Giọng ba Lạc phụ càng thêm nghẹn ngào.
“Tiểu Tú, ba có chuyện muốn nói với con, là về mẹ của con, lúc trước ba đã nói dối con.”
“Lúc trước ba sợ con sẽ chạy đi tìm bà ấy dù bản thân chưa có năng lực gì, sợ con sẽ gặp nguy hiểm, nhưng giờ thì khác, giờ ba mong con sẽ đi tìm bà ấy về, bất kể ra sao.”
“Bởi vì ba vừa nằm mơ, ba mơ thấy bà ấy đứng trước mặt ba mỉm cười, nhưng cả người bà ấy toàn là máu.”
“Ba, chỉ là nằm mơ thôi, đừng lo lắng quá.” Lạc Tú an ủi ông, nhưng trong lòng đã mơ hồ nhận ra hình như có gì đó không đúng.
“Không, chắc chắn không phải là mơ. Nhiều năm trôi qua ba rất hiếm khi mơ thấy mẹ con, hơn nữa mảnh ngọc mà ba và bà ấy cùng nhau đi xin về chẳng hiểu sao lại đột ngột vỡ nát.” Ba Lạc nôn nóng nói.
“Vâng, ba yên tâm, con sẽ đi ngay đây.”
“Tốt, con mau mau đi tìm bà ấy, xem thử có phải đã xảy ra chuyện gì không đi. Mẹ con họ Thẩm, tên là Thẩm Nguyệt Lan!”
Họ Thẩm, tên là Thẩm Nguyệt Lan! Di động của Lạc Tú tức khắc rơi xuống đất!