Thi độc ư?
Lạc Tú nhất thời nhướng mày, xem ra chuyện này hơi nghiêm trọng rồi đây.
“Khoảng thời gian trước, trong trấn luôn có một ít súc vật chết không rõ nguyên do, gà rừng mà ba tôi nuôi ở trên núi cũng bị chết mấy con.”
“Bọn chúng vốn chết rồi thì thôi, nhưng ba tôi lại cảm thấy hơi tiếc nên mang về nhà nấu ăn, kết quả lại ngã bệnh.” Nhậm Tư Vũ nói.
“Còn có ai trúng độc nữa không?” Lạc Tú hỏi.
“Còn có mấy nhà nữa, đều ăn mấy súc vật đã chết kia rồi bị trúng độc.” Nhậm Tư Vũ thở dài đáp.
Lạc Tú cảm thấy mình phải mau chóng giải quyết chuyện này, trại đều là cương thi kia đang ở sâu trong núi, bây giờ đã bị cách ly rồi.
Quả thật cương thi ở bên trong rất kỳ lạ, bọn chúng không đi ra ngoài làm loạn, nhưng không thể xem như không có chuyện gì được.
Ai mà biết chừng nào sẽ xảy ra chuyện?
Hơn nữa bây giờ thi độc cũng bắt đầu lan rộng rồi.
Mặc dù người của Huyết Sát đã làm tốt việc chuẩn bị đợi ở bên đó.
Nhưng để cho an toàn, Lạc Tú vẫn phải luyện chế ra ít viên thuốc kháng lại thi độc.
“Cô cứ dẫn tôi đi vào núi hái thuốc trước đi.” Lạc Tú lên tiếng nói.
“Được, nhưng tôi đã gọi thêm mấy bạn học của tôi cùng đi rồi, bây giờ tin đồn về cương thi đang lan truyền rất xôn xao, cho dù là ban ngày cũng rất nguy hiểm.” Nhậm Tư Vũ nói.
Lạc Tú gật đầu, dù gì Nhậm Tư Vũ cũng là con gái, nên sợ hãi cũng là chuyện bình thường.
Rất nhanh đã có hai chiếc xe BMW được lái tới đây, xem ra gia cảnh nhà bạn của Nhậm Tư Vũ cũng khá tốt.
Mấy nam nữ thanh niên bước xuống xe, trong đó có năm người con trai mười bảy mười tám tuổi và một người con gái.
Cách ăn mặc của bọn họ cực kỳ thời thượng, nhưng bên hông mấy người con trai đều mang theo miêu đao.
Một người ở trong đó nhìn thấy Nhậm Tư Vũ thì đi về phía Nhậm Tư Vũ.
“Tư Vũ, bệnh của ba cậu thế nào rồi?” Da dẻ của thanh niên này trông có vẻ hơi đen, nhưng lại cao lớn mạnh mẽ, bên hông cũng mang theo miêu đao.
“Cũng tạm ổn rồi.” Nhậm Tư Vũ đáp.
“Đúng rồi, anh Lạc Tú, đây là bạn học của tôi, Thạch Quân.”
“Đây là bạn của cậu sao?” Thạch Quân nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt chẳng hề thân thiện.
Anh ta luôn theo đuổi Nhậm Tư Vũ, bây giờ nhìn thấy bên cạnh Nhậm Tư Vũ xuất hiện một người đàn ông xa lạ, tất nhiên sẽ hơi thù địch rồi.
Nhậm Tư Vũ gật đầu.
“Tư Vũ, chẳng lẽ đây là bạn trai của cậu sao?” Cô gái kia trêu ghẹo, cô ta tên là Phỉ Phỉ.
Vừa dứt lời, sắc mặt Thạch Quân càng mất tự nhiên hơn.
“Đâu có, anh ấy chỉ là bạn bình thường mà thôi.” Nhậm Tư Vũ mỉm cười đá Phỉ Phỉ, nhưng lại bị Phỉ Phỉ mỉm cười né tránh.
“Anh trai, anh đừng nên có ý gì với Tư Vũ nhà chúng tôi, Thạch Quân là con trai nhà trưởng trấn, là người mà anh trêu không nổi đâu.” Phỉ Phỉ cười nói.
Mặc dù Thạch Quân hơi đen, nhưng lại cao lớn mạnh mẽ, nhìn đáng tin cậy hơn tiểu bạch kiểm Lạc Tú này rất nhiều.
Hơn nữa gia thế của Thạch Quân lại không tệ, bối cảnh cũng rất tốt.
Cho dù là ở trường học cũng được xem là nhân vật nổi tiếng.
Cộng thêm lúc này Thạch Quân đang lộ ra vẻ mặt thách thức.
Anh ta là con trai nhà trưởng trấn, cũng được xem là có chút mặt mũi ở Phượng Hoàng Cổ Trấn, cho dù là mấy tên côn đồ cũng phải nể mặt anh ta đôi chút.
Lạc Tú lắc đầu, tất nhiên là anh không hề có hứng thú với mối quan hệ giữa mấy người trẻ tuổi này.
Thấy Lạc Tú phớt lờ, Phỉ Phỉ nhất thời cảm thấy hơi tự chuốc lấy nhục.
Còn Thạch Quân thì lạnh lùng nhìn Lạc Tú, càng hiện rõ vẻ thù địch.
Nhậm Tư Vũ đang đi trước dẫn đường, sóng vai bước đi cùng Lạc Tú.
Còn Thạch Quân thì hơi bất mãn, sờ miêu đao ở trong tay.
“Người đã lớn như vậy rồi mà đi vào núi còn sợ hãi, thật mất mặt.” Vì ban nãy Lạc Tú lạnh nhạt với Phỉ Phỉ, nên cô ta cũng không có ấn tượng tốt với Lạc Tú.
“Thạch Quân, cậu phải cẩn thận một chút, đừng để người khác cướp mất Tư Vũ ngay dưới mi mắt của mình.” Phỉ Phỉ lên tiếng nhắc nhở.
Thạch Quân hừ lạnh.
“Anh ta dám, có cho anh ta một trăm lá gan anh ta cũng không dám. Nếu anh ta thật sự dám có suy nghĩ gì, tôi sẽ khiến anh ta không thể ra khỏi Phượng Hoàng Cổ Trấn.”
“Thạch Quân, hay là lát nữa chúng ta dạy cho tên đó một bài học đi?” Bạn học của Thạch Quân lên tiếng.
Anh ta cũng sống trong Phượng Hoàng Cổ Trấn, nhà mở nhà hàng nên cũng có vốn liếng.
“Để lát nữa hẵng nói.” Thạch Quân cười khẩy.
Rất nhanh bọn họ đã đi vào núi, trên trời có tiếng chim hót, mây mù lượn lờ, cây xanh râm mát, không khí cực kỳ trong lành.
“Phía trước là gần tới rồi.” Nhậm Tư Vũ chỉ vào ngọn núi trước mặt.
Nhưng ngọn núi đó cao chót vót, như muốn chọc trời.
Đợi sau khi mọi người đến gần, Nhậm Tư Vũ mới dẫn mọi người xuyên qua từng bụi cây, sau đó xuất hiện một hang động. Hang động cũng không dài cho lắm, mà chỉ có mấy mét.
Nhưng nó đã bị bụi cây che chắn, nếu không chú ý thì thật sự không phát hiện ra.
Sau khi đi xuyên qua hang động, trước mắt nhất thời sáng bừng. Đây là một sơn cốc rộng lớn, bầu trời trong cốc bị mây mù che kín, rõ ràng rất khó phát hiện ra, xung quanh là vách đá dựng đứng như kiếm cắm xuống đất.
Nhưng Lạc Tú lại cảm nhận được hơi thở linh khí ở trong nơi này.
Từ xưa tới này Tương Tây luôn là một nơi thần bí, bất kể là truyền thuyết vu cổ hay thuật đuổi thi đều rất thần bí.
Hơn nữa nơi này gần ranh giới nhà họ Trương, nên càng thần bí kỳ lạ hơn, nghe nói Tần Thủy Hoàng từng chuẩn bị dời núi lấp biển ở đó, nên nó gần như là một thần thoại.
Điều ly kỳ nhất ở đây là khoảng thời gian trước trên mạng đã xôn xao chuyện rồng bay, cho dù bây giờ lên mạng tìm kiếm cũng có thể xem được video rất rõ.
Về phần thật hay giả thì không ai biết được.
Nhưng Lạc Tú thật sự cảm nhận được tia linh khí ở đây.
Nơi này non xanh nước biếc, chẳng khác gì tiên cảnh nhân gian, với khả năng quan sát của Lạc Tú, tất nhiên đã nhanh chóng tìm thấy cỏ Hoàng Tuyền mà mình muốn tìm.
Mặc dù tên là cỏ Hoàng Tuyền, nhưng loại cỏ này lại có thể kháng lại thi độc.
Tất nhiên nếu chỉ có cỏ Hoàng Tuyền thôi thì vẫn chưa có công hiệu mạnh như vậy, nhưng nếu nó rơi vào tay Lạc Tú thì chắc chắn sẽ không có gì sánh nổi.
Nhưng nếu chỉ có cỏ Hoàng Tuyền thôi thì vẫn chưa đủ, mà phải có thêm mấy vị thuốc phụ nữa.
Sau khi hái xong cỏ Hoàng Tuyền đã là buổi chiều rồi.
Đám người bắt đầu quay về, dù gì cũng sắp tối rồi, nếu để trời tối sẽ rất phiền phức.
Lạc Tú cũng tôn trọng quyết định của Nhậm Tư Vũ.
Sau khi về đến Phượng Hoàng Cổ Trấn, Phỉ Phỉ bỗng đề nghị mọi người đi hát.
“Anh Lạc, nếu không thì anh cũng đi cùng chúng tôi đi.” Nhậm Tư Vũ mời chân thành.
“Tôi còn có việc nên không đi được.” Lạc Tú lắc đầu, không hề muốn đi cùng bọn họ.
“Thật ra hôm nay là sinh nhật của tôi.” Nhậm Tư Vũ lên tiếng.
“Anh sẽ không qua cầu rút ván chứ? Nói thế nào thì hôm nay tôi cũng dẫn anh đi hái thuốc, nếu anh không đi cùng tôi thì ngày mai tôi sẽ không dẫn anh đi hái thuốc nữa.” Nhậm Tư Vũ cười nói.
Tất nhiên đây chỉ là lời nói đùa, nếu Lạc Tú không đồng ý thì Nhậm Tư Vũ vẫn sẽ dẫn Lạc Tú đi.
Nghe Nhậm Tư Vũ nói thế, Lạc Tú không khỏi khó xử nên đã đồng ý.
Dù gì người ta cũng giúp đỡ anh thật.
Nhưng chuyện này lại khiến đám người Thạch Quân không vui, vì bị vướng Nhậm Tư Vũ nên bọn họ không thể nào nói thẳng ra được.
“Đợi lát nữa mình sẽ tìm cơ hội để anh ta bị mất mặt.” Thạch Quân đi bên cạnh cười khẩy.