Những lời này không phải do Thị trưởng Lý nói, mà là cái vị gọi là sư phụ Tiểu Ngô kia nói.
"Người trẻ tuổi, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung đâu!"
Sư phụ Tiểu Ngô cười khẩy một tiếng, trực tiếp đứng lên.
"Vốn không muốn dạy dỗ cậu, nhưng ở ngay trước mặt tôi, ngay trước mặt Thị trưởng Lý mà dám dõng dạc nói tôi là kẻ lừa đảo sao?" Sư phụ Tiểu Ngô vừa nói xong lại càng thêm tức giận.
Nhất thời khiến cho Thị trưởng Lý cũng đen mặt theo.
Vị sư phụ Tiểu Ngô này là người ông ta tiêu một số tiền lớn để mời đến, sau lưng cậu ta còn có vị đại sư Lý thần bí kia.
Những lời này của Lạc Tú đã trực tiếp chọc giận người ta, điều này khiến cho Thị trưởng Lý cũng giận lây sang cả Lạc Tú.
Ông ta trực tiếp không cho thái độ hòa nhã nữa.
Mà những người khác trong phòng cũng đứng lên lạnh lùng nhìn Lạc Tú.
"Tôi hỏi cậu một câu, cậu có hiểu vọng, văn, vấn, thiết trong trung y không?"
"Cậu có biết tầm long vong mạch và chu dịch bát quái trong phong thủy không?"
"Cậu đã từng đọc qua thiên can địa chi, kỳ môn độn giáp của Đạo gia chưa?"
"Tôi đi theo sư phụ tôi mười mấy năm, dốc lòng học tập, có thể nói trên thông thiên văn dưới tường địa lý mà còn không dám thuận miệng nói người khác là kẻ lừa đảo trước mặt mọi người, cậu đúng là người mang tư tưởng xấu!" Sư phụ Tiểu Ngô vung tay, lạnh lùng quát lớn.
"Ồ...?" Lạc Tú cười khinh miệt.
"Thật biết tâng bốc mình."
"Câm mồm, người trẻ tuổi, cậu thật không biết tốt xấu gì cả." Một lão trung y ở bên đứng lên.
"Đại sư Tiểu Ngô là người mang tuyệt học, một tay thi châm có thể nói là xuất thần nhập hóa, lão già tôi bị phong thấp hơn - ba mươi năm ấy vậy mà được trị khỏi chỉ trong chốc lát, cậu lại dám nghi ngờ đại sư Tiểu Ngô?" Lão trung y bỗng nhiên mở miệng nói.
Ông ta là lão trung y nổi tiếng thành phố Thanh Thủy, một thân y thuật có thể nói là đã đạt tới đỉnh cao.
Nhưng lại không trị được hết bệnh cho chính mình, sau cùng vẫn là nhờ vị đại sư Tiểu Ngô này chữa khỏi.
Mà sư phụ của đại sư Tiểu Ngô, kia quả thực chính là truyền kỳ trong mắt mọi người.
Lúc này nhìn thấy Lạc Tú nghi ngờ đại sư Tiểu Ngô, lão trung y nọ đương nhiên có lòng bất mãn.
Há có thể dễ dàng tha thứ?
Hơn nữa ông ta cũng đã từng xem qua bệnh này của Thị trưởng Lý, nhưng đến ông ta cũng phải bó tay chịu trói.
Vạn Hồng Uy nhìn thấy những người này tỏ thái độ với Lạc Tú, đương nhiên sắc mặt trở nên rất khó coi.
Dù sao Lạc Tú cũng là người anh ta mời đến, hơn nữa còn phải tốn một số tiền rất lớn.
"Vạn Hồng Uy, rốt cuộc cháu đang làm gì vậy?"
"Cố ý tìm người tới quấy rối hả?" Thị trưởng Lý tức giận quát lớn với Vạn Hồng Uy.
"Không phải, chú, ngài Lạc thật sự không phải người tầm thường." Vạn Hồng Uy lo lắng giải thích.
"Hừ, không phải người tầm thường?"
"Một tên nhóc miệng còn hôi sữa thôi, cháu còn nói không phải người tầm thường?"
"Mấy năm qua chú thấy cháu làm việc càng ngày càng thái quá, không chỉ không biết thu liễm, hiện giờ còn tìm tới một tên nhóc miệng còn hôi sữa giả làm đại sư?" Thị trưởng Lý trực tiếp mắng Vạn Hồng Uy.
"Lập tức đi ra ngoài cho chú!" Thị trưởng Lý đứng lên quát lớn.
"Chờ đã, Thị trưởng Lý, dù gì tôi cũng là người có thân phận, hôm nay cậu ta đối diện trực tiếp mắng tôi là kẻ lừa đảo, đương nhiên phải trả lại công bằng cho tôi!" Sư phụ Tiểu Ngô có vẻ không định cứ thế bỏ qua chuyện này.
Anh ta quay đầu cười khẩy nhìn Lạc Tú.
"Người trẻ tuổi, hôm nay nếu không cho cậu một bài học khiến cậu nhớ đời, chỉ sợ ngày sau không biết cậu còn cuồng vọng đến cỡ nào?"
"Thị trưởng Lý, ngài xem giải quyết chuyện này ở đây đi." Thẩm Nguyệt Lan đúng lúc đứng ra mở miệng nói.
Thẩm Nguyệt Lan mở miệng thì chuyện không dễ làm rồi.
Dù sao thân phận của Thẩm Nguyệt Lan còn đặt ở đó.
Mà sư phụ Tiểu Ngô hình như cũng biết chút ít, ý của anh ta chỉ là muốn cho Lạc Tú một bài học thôi.
Dù sao tên nhóc miệng còn hôi sữa này dám nói thẳng vào mặt anh ta là kẻ lừa đảo, anh ta có thể nhịn được sao?
Thật ra rốt cuộc Thị trưởng Lý bị bệnh gì, nói thật anh ta cũng không biết.
Nếu muốn luận bản lĩnh, anh ta nào có bản lĩnh thật sự?
Chỉ là sư phụ anh ta thuận miệng nói một câu có khả năng là trúng tà thôi.
Nhưng nếu cứ thế mà bị Lạc Tú nói thành kẻ lừa đảo, anh ta đương nhiên không vui.
"Nếu chủ tịch Thẩm đã mở miệng, tôi đây sẽ nể mặt chủ tịch Thẩm vậy."
"Cậu nói xin lỗi tôi, chuyện này coi như thôi." Sư phụ Tiểu Ngô ngồi lại ghế dựa, bắt chéo chân, rất ra dáng đại sư.
Nhưng Lạc Tú thì lại lắc đầu.
"Vạn Hồng Uy, chuyện này nếu tôi đã nhận tiền của anh thì theo lý tôi nên nể mặt anh giúp anh giải quyết chuyện này." Lạc Tú bỗng nhiên cười khẩy.
"Nhưng anh cũng thấy đấy, nếu chú anh đã bằng lòng tin kẻ lừa đảo này vậy thì chuyện không còn liên quan gì đến tôi nữa." Lạc Tú nói tới đây định xoay người rời đi.
Anh cũng coi như là người có thân phận, nhưng nếu vị Thị trưởng Lý này đã không biết điều, vậy thì anh đi là được.
Giang Đồng Nhiên thấy Lạc Tú muốn đi, lúc này đương nhiên cũng đứng lên đi theo Lạc Tú.
"Còn muốn chạy ư?" Lúc này có vẻ sư phụ Tiểu Ngô không định bỏ qua cho anh nữa.
"Anh muốn tự tìm rắc rối cho mình sao?" Lạc Tú quay đầu nhíu mày.
"Tôi thấy cậu mới là người tự tìm rắc rối cho mình đó!" Sư phụ Tiểu Ngô cười khẩy một tiếng.
Lạc Tú ở trong mắt anh ta chỉ là một thằng oắt con, tuy anh ta không có bản lĩnh gì nhiều, nhưng cũng học được từ sư phụ anh ta mấy chiêu phòng thân.
Một cây ngân châm lặng lẽ bị anh ta kẹp ở hai đầu ngón tay.
Động tác rất nhỏ này giấu diếm được người khác, nhưng lại không thể giấu được Lạc Tú.
Lạc Tú không khỏi nhếch miệng cười.
"Nếu như cậu không xin lỗi, vậy cũng đừng hối hận… "
"Rầm!"
Sư phụ Tiểu Ngô còn chưa nói xong, Lạc Tú đã ra tay, một cước trực tiếp đá bay sư phụ Tiểu Ngô ra ngoài.
Sư phụ Tiểu Ngô nào đỡ được một cước của Lạc Tú, trúng một cước này, ít nhất anh ta cũng phải gãy mấy cây xương sườn.
Anh ta quỳ rạp trên mặt đất miệng phun máu tươi, chỉ chốc lát sau đã ngã xuống.
"Thật to gan, cậu có biết tôi là ai không?" Thị trưởng Lý lập tức nổi giận.
Dù gì ông ta cũng là người đứng đầu thành phố Thanh Thủy, lại có người dám đánh khách quý ngay trong chính nhà mình ông ta sao.
Thế này còn ra thể thống gì nữa?
"Chú chú, chú tuyệt đối đừng kích động." Vạn Hồng Uy vội vàng tiến lên ngăn cản.
Anh ta vốn có ý tốt nhưng ai nghĩ đến chuyện sẽ phát triển thành tình huống như vậy?
Nếu hôm nay chú mình gây chuyện với Lạc Tú vậy thì cong đời rồi.
Dù sao anh ta cũng biết tính tình và thủ đoạn của Lạc Tú.
Hiện tại cánh tay anh ta vẫn còn bó bột thạch cao đây.
"Khụ, khụ, thằng oắt con, chờ sư phụ tôi đến, cậu chết chắc." Sư phụ Tiểu Ngô độc ác nhìn Lạc Tú.
Vừa dứt lời, ngoài cửa xuất hiện một người, vẫn là cách ăn mặc của một lão giả, rất có khí chất tiên phong đạo cốt.
Nhưng lúc nhìn thấy Lạc Tú lão giả kia nhất thời ngẩn cả người.
Một chân đã bước vào cửa, lại lập tức rút về.
"Nếu hôm nay ông còn dám chạy, vậy thì tôi sẽ không khách khí đâu." Lạc Tú lạnh lùng nói một câu.
Người nọ nhất thời đứng sững ở cửa.
Ông ta cũng coi như có chút bản lĩnh, sao lại không nhìn ra Lạc Tú tuyệt đối là người ông ta không thể dây vào chứ? Hơn nữa đại sư Lý cười khổ một tiếng, mình cũng thật xui xẻo, lần trước va chạm với Lạc Tú tại bệnh viện ở Hải Đông rồi, không ngờ đến đây mà vẫn còn đụng phải Lạc Tú.