Lạc Tú vừa dứt lời.
Lưu Văn Vĩ suýt chút nữa tức nôn ra cả búng máu.
Những người khác thì như sắp rớt cả tròng mắt, há hốc mồm.
"Không phải xe của cậu ư?" Chu Tiểu Quân còn đang tức giận đập xe bỗng chốc kinh ngạc.
"Cho tới bây giờ tôi chưa từng nói đây là xe tôi mà." Lạc Tú giang tay.
"Cho nên cậu muốn đập thì cứ đập đi, cằn nhằn với tôi lâu thế làm gì?"
"Cậu có thể tùy ý mà đập, ra sức mà đập, đập cho đã ghiền vào."
"Cứ việc đập, đừng khách khí với tôi." Lạc Tú nở nụ cười, cười đặc biệt vui sướng, không phúc hậu.
Bởi vì chủ xe đến rồi.
"Thế xe này của ai?" Chu Tiểu Quân bỗng nhiên có một loại dự cảm chẳng lành.
"Thế, xe này của ai?" Lạc Tú chỉ vào xe.
Bên kia có một chiếc Audi dừng lại, sau đó Vạn Hồng Uy đi xuống.
Tuy Vạn Hồng Uy lấy làm lạ tại sao lại có nhiều người vây quanh như vậy, nhưng vẫn mở miệng nói.
"Lạc gia, tôi mang phí đi đường đến cho anh rồi, anh xem xe của tôi, xe, hửm?"
Thật ra Vạn Hồng Uy rất để ý đến chiếc xe kia của mình, anh ta mới lấy tới tay còn chưa đến một tuần đâu.
Ai ngờ lần đầu tiên lái đi lại va phải Lạc Tú.
Anh ta đã chuẩn bị ba mươi triệu cho Lạc Tú, đó là phí đi đường, anh ta nhất định phải đưa.
Nhưng chiếc xe kia nếu có thể lấy lại thì vẫn muốn lấy lại.
Dù sao sau khi chiếc xe kia tới tay cũng phải mất tổng cộng hơn hai mươi tám triệu, đó cũng là tiền mà, anh ta cũng biết đau lòng chứ.
Nhưng lúc này, anh ta lại thấy chiếc xe mình yêu lại thảm đến không nỡ nhìn.
"Hửm... ai khiến nó như vậy?"
"Tôi cũng không biết, tôi chỉ dừng ở nơi này, tính định chờ anh đến lái đi, kết quả đám người này chạy tới nói nhìn xe này không vừa mắt, muốn đập nó." Lạc Tú cười như không cười nhìn Chu Tiểu Quân.
Lúc này, Chu Tiểu Quân đã bị dọa cho trắng cả mặt.
Ở đây ngoài một số người cá biệt ra thì những người khác hầu như đều biết Vạn Hồng Uy.
Dù sao đại ca của đại ca tại thành phố Thanh Thủy, chơi hết cả hai giới hắc bạch, đa số ktv và quán bar ở thành phố Thanh Thủy đều do anh ta quản.
"Anh Uy, xe này là của anh sao?" Chu Tiểu Quân sợ tới mức bắp chân mềm nhũn.
"Xe là cậu đập a?" Vạn Hồng Uy không nói gì khác, chỉ hỏi một câu.
Chu Tiểu Quân trực tiếp sợ tới mức ngã khụy trên đất.
"Ông mày hỏi lại một lần nữa, xe này có phải cậu đập không?" Vạn Hồng Uy không dám nổi giận với Lạc Tú, cũng không dám ngang ngược trước mặt Lạc Tú.
Nhưng với Chu Tiểu Quân thì anh ta vẫn dám.
"Anh Uy, anh nghe em giải thích, em tưởng xe này… "
"Giải thích cái con mẹ mày!" Vạn Hồng Uy đi lên phủi tay cho Chu Tiểu Quân một cái tát, sau đó lại đạp mạnh mấy cước.
"Mấy người còn chờ cái gì?"
"Gọi người, gọi người cho ông."
"Thật là làm phản rồi, ở thành phố Thanh Thủy này mà lại dám đập xe của ông mày, mụ nội mày to gan nhỉ!" Vạn Hồng Uy đi lên đá liền mấy cước vào mặt Chu Tiểu Quân.
Nhất thời trên mặt Chu Tiểu Quân giàn giụa máu tươi.
Hiện tại anh ta hối hận rồi, anh ta đã gây họa lớn.
Người khác có thể không cần bồi thường, nhưng Vạn Hồng Uy này, anh ta dám không bồi thường sao?
Nhà anh ta cũng ở thành phố Thanh Thủy đó!
Anh ta không dám chạy, có chạy cũng không được.
Vạn Hồng Uy không phải loại du côn tầm thường như anh ta.
Đây là sự tồn tại không thể trêu vào.
Nhà anh ta cũng coi như có tiền, tài sản mấy trăm vạn vẫn có.
Nhưng mấy trăm vạn là có thể đền nổi sao?
Đập cũng đập thành cái dạng này rồi, Vạn Hồng Uy còn không bắt anh ta mua xe mới sao.
Hiện tại có bán nhà bán cửa anh ta cũng không đền nổi.
Những người khác đều ngẩn cả ra, không dám thốt lên một tiếng.
Chỉ riêng Lạc Tú thì cười tít mắt, vẫn đứng chơi không coi ai ra gì.
Ngoài ra còn một người nữa, đó chính là Thẩm Nguyệt Lan, bà cũng bị cảnh này làm cho bật cười.
"Đi thôi, chắc không còn việc gì nữa." Thẩm Nguyệt Lan xoay người, không nhịn được cười nói.
"Àizzz, đây là đứa trẻ nhà ai vậy?"
"Nhây quá, cũng thất đức quá, nếu là nhà tôi, tôi nhất định sẽ một gậy đánh chết luôn."
"Có điều rất hả dạ, rất tổn thương người ta đấy." Thẩm Nguyệt Lan không nhịn được lại muốn bật cười rồi.
Lúc này, cuối cùng những người khác mới phản ứng kịp, khó trách vừa mới Lạc Tú lại cứ hô người ta đập.
Thế này cũng ác quá nhỉ?
Xem ra Chu Tiểu Quân hoàn toàn bị gài bẫy rồi.
Nhưng chuyện này cũng không trách được Lạc Tú.
Hoàn toàn là tại Chu Tiểu Quân tự làm tự chịu.
Ngẫm lại vừa mới rồi Chu Tiểu Quân còn không ai bì nổi, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị dạy dỗ cho không khác gì một con chó.
Cuối cùng Lưu Văn Vĩ vẫn không nhìn nổi nữa.
Vừa đúng lúc này có thể nhảy ra cướp sự chú ý, để cho tất cả mọi người biết, anh ta mới là người thật sự có lai lịch không nhỏ.
"Vạn Hồng Uy, chuyện này anh nể mặt tôi chút đi." Lưu Văn Vĩ đứng ra mở miệng nói.
"Nể mặt cậu yw?" Vạn Hồng Uy cười khẩy một tiếng, đang định mở miệng nói chuyện bỗng nhiên sắc mặt lập tức thay đổi.
Bởi vì Lưu Văn Vĩ bỗng nhiên lấy ra một tấm bài gỗ màu đen.
Tấm gỗ được điêu khắc khéo léo tỉ mỉ mang đậm phong cách cổ xưa, mà quan trọng nhất là bên trên có khắc một chữ Thạch.
Miêu tộc ở Tương Tây có năm thế gia vọng tộc, Ngô, Long, Liêu, Thạch, Ma.
"Thế nào? Nhà họ Thạch ở Kiền Thành mà cũng không nể sao?" Lưu Văn Vĩ hừ lạnh một tiếng.
"Cậu là người nhà họ Thạch ở Kiền Thành ưu?" Vạn Hồng Uy lập tức ngẩn ra.
Hiển nhiên Vạn Hồng Uy cực kì kiêng kị nhà họ Thạch ở Kiền Thành.
Bởi vì đó không phải gia tộc mà người bình thường như bọn họ có thể đắc tội.
Đó là thế gia vu cổ của tộc vu cổ.
Rất khiêm tốn, nhưng tuyệt đối không thể trêu vào.
Nhìn Vạn Hồng Uy thế này là sợ rồi.
Mà Lưu Văn Vĩ thì ngạo nghễ hừ lạnh một tiếng.
"Anh có nể mặt không thì bảo."
Bỗng lúc này có một giọng nói ngắt lời Lưu Văn Vĩ.
"Vạn Hồng Uy, hiện tại là xã hội nói lý, là một xã hội pháp trị."
"Ai đập xe của anh, nên bồi thường thế nào thì nhất định phải bồi thường thế ấy!" Lạc Tú cười khẩy một tiếng, hiện giờ hôn lễ đã kết thúc, hiển nhiên Lạc Tú cũng không muốn nhịn nữa.
Trên mặt Vạn Hồng Uy nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, những lời này của Lạc Tú tương đương với việc làm chỗ dựa cho anh ta rồi.
Nếu có thật sự tính tội gì thì cũng tính lên đầu Lạc Tú.
Không nói chỉ mình Lưu Văn Vĩ cậu, cho dù là cả nhà họ Thạch thì thế nào?
Người ta dẫn theo quân đội tới, ai dám hô to gọi nhỏ với người ta?
Đương nhiên, chuyện này Vạn Hồng Uy không dám nói rõ, hiển nhiên là đang đợi hai người kia đến gây chuyện.
"Hừ, giỏi, giỏi lắm."
"Lạc Tú, hai ngày qua tôi nhịn cậu nhiều rồi." Lưu Văn Vĩ nở nụ cười, là cười khẩy.
Anh ta thật đúng là khinh thường Lạc Tú, không ngại cho Lạc Tú một bài học đắt giá.
"Lạc Tú, tôi khuyên cậu vẫn nên xin lỗi đi, Văn Vĩ không phải như Chu Tiểu Quân, thân phận của cậu ấy là thứ mà cậu không thể tưởng tượng đâu." Lúc này Vu Sa Sa đứng ra mở miệng nói: "Lạc Tú, là bạn học với nhau, lại còn cùng tới từ Hải Đông, tôi thật sự khuyên cậu vẫn nhanh nhận lỗi với Văn Vĩ trước khi cậu ấy nổi giận đi." Vu Sa Sa lại bổ sung thêm.