May là cũng vì Thái Hoàng Kinh khiến Lạc Tú có thể cảm ứng được khí tức của hạt giống, nếu không hôm nay rất có khả năng anh Sẽ bỏ lỡ hạt giống này rồi.
Trải da thú ra, một hạt đậu phông hơi vàng xuất hiện trước mặt
Lạc Tú, song hạt giống đã khô rồi, nói cách khác là đã héo rồi.
Điều này khiến Lạc Tú đau đầu, có cảm giác như người bình thường bổng chốc nhận được hàng tỷ nhân dân tệ, nhưng lại được thông báo rằng số tiền này đã bị ngân hàng đóng băng.
Nhưng mà Lạc Tú lại cấn thận nghiên cứu hạt giống này một chút, hai mât không khỏi sáng lên, tức thì hô hấp có chút gấp gáp. Không ngờ, thật không ngờ!
Bởi vì hạt giống này vậy mà lại là một hạt giống mang theo thần thông.
Mối một hạt giống đều là để lại sau sự sụp đố của một số đại năng cổ đại, cũng xem như một loại truyền thừa.
Nhưng có đại năng có thê’ chỉ đê’ lại ấn ký tinh thân. Loại hạt giống đó tương đối bình thường, chỉ có thê’ dùng đê’ thức tỉnh, nhưng có hạt giống cũng giữ lại một ít truyền thừa.
Ví dụ như hạt giống trong tay Lạc Tú. Đó là một hạt giống có Thiên Nhân Thông. Nói đơn giản là hạt giống có chức năng nhìn xuyên thấu.
Lạc Tú tất nhiên cực kỳ vui mừng về điều này. Bời vì một hạt giống đã được coi là ngàn vàng khó mua, huống chi là một hạt giống mang theo truyền thừa như Thiên Nhản Thông chứ?
Một khi hạt giống như vậy được luyện hóa sẽ không cần tu luyện Thiên Nhãn Thông nữa. Nó sẽ trở thành một loại thần thông, có thê’ trực tiếp sớ hữu nó.
Ngay cá Lạc Tú cũng không ngờ rằng vận may của mình lại tốt
như vậy. Ngồi đường sầt cao tốc một chuyến, không chỉ có được một hạt giống, mà đó còn là một hạt giống mang thần thông!
Phải biết rằng, đối với người bình thường, lấy được hạt giống này, nếu như có thê’ dung hợp, chưa nói đến nhìn xuyên thấu mỹ nữ, chỉ đi đánh bạc thì cũng là cược lần nào thẳng lần đó!
“Tôi sợ!”
Lam Thục Đoan bỗng nhiên ôm chăn đấy cửa bước vào, vẻ mặt vừa lo láng vừa sợ hãi.
Thực ra trong lòng Lam Thục Đoan vẫn rất do dự. Một bên là ác ma giết người không chớp mát, một bên là phòng khách nơi có người vừa chết.
Sau một thời gian dài đấu tranh, Lam Thục Đoan vần cảm thấy ở lại bên cạnh Lạc Tú thì có cảm giác an toàn hơn.
“Tôi có thê’ ngủ bẽn cạnh anh được không?” Lam Thục Đoan cúi đầu, dùng dư quang nhìn về phía Lạc Tú.
Lạc Tú quay đầu nhìn chẳm chầm vào Lam Thục Đoan, khiến Lam Thục Đoan sợ tới mức lập tức mở miệng nói.
‘Tôi đảm bảo sẽ không quấy rầy anh.”
Lạc Tú do dự một chút, sau đó vẫn gật đầu đồng ý.
Sau đó, Lam Thục Đoan ôm chăn trèo lên giường của Lạc Tú, chiếm một nửa vị trí.
Dù cách chăn bông nhưng vẫn có thể cảm nhận được mùi của nhau.
Dù sao Lam Thục Đoan cũng là một người ưu tú, vừa mới tám xong nên mùi thơm vẫn còn lưu lại trên cơ thế, hương thơm thấm vào lỗ mũi của Lạc Tú, khiến Lạc Tú suýt chút nữa không kiềm chế được.
Nói cho cùng, cho dù tâm lặng như nước như thế nào, đối mặt với cám dỗ này, chỉ cần Lạc Tú vẫn là một người đàn ông bình thường thì sẽ khó tránh khỏi sẽ động lòng.