Nhìn thấy nụ cười khinh thường của Lạc Tú, Chị Dương cũng cười khẩy.
“Tôi thấy những người trẻ tuổi ngày nay đúng thật là, ôi…”
Mà Lạc Tú không thèm đếm xỉa gì đến Chị Dương, chỉ nói với Tô Lăng Sở.
“Được rồi, lão Tô, chuyện này không cần ông đi cầu xin người khác, cứ giao cho tôi.”
Đây cũng coi như một ân huệ và làm hết trách nhiệm của Lạc Tú với Tô Lăng Sở, vừa vặn đưa Huyết Sát qua đó luyện tập một phen.
“Giáo quan Lạc, tôi nói như vậy anh đừng tức giận, nhưng nếu ngay cả Quân Đao của sư phụ tôi cũng thất thủ thì chuyện này chỉ có thể mời sư phụ của tôi mà thôi.” Quan Tuyết Di ở một bên nói.
Lâm Hoá Long là sư phụ của cô ta nên cô ta cũng ít nhiều hiểu biết về Quân Đao. Trước đó Huyết Sát đấu võ với Quân Đao, quả thực đối với Quân Đao dễ như trở bàn tay, vốn dĩ không phải là đối thủ của người ta.
Sự tương phản đã quá rõ ràng.
Nhưng Lạc Tú lại lắc đầu.
Quân Đao thất bại là chuyện bình thường, nếu chỉ dùng sức mạnh để áp chế con cương thi kia thì trừ phi đạt được cấp bậc giống như anh.
Nếu không, chỉ có thể mời mấy đạo gia ra tay.
Dù sao cương thi có liên quan đến tu đạo nhất mạch, cần phải có một số thủ đoạn đặc biệt để khống chế chứ không phải là ra đòn cứng rắn.
Tuy nhiên từ xưa đến nay cương thi rất hiếm, mà mấy môn phái đạo gia ở bên ngoài lại rất nghèo nàn, căn bản không phải là đối thủ của chúng.
Lâm Hoá Long đi rồi có thể xử lý được con cương thi kia hay không thì Lạc Tú không biết, nhưng nếu Lạc Tú đi thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Con thi vương ấy vốn là do Lạc Tú đánh chạy đi, lúc ấy Lạc Tú không muốn mất công nên đã không bắt hoặc diệt trừ nó.
Nếu thật sự muốn ra tay, ngày đó con thi vương kia không thể chạy thoát được.
“Chuyện này đối với tôi đúng thật chỉ là chuyện nhỏ.” Lạc Tú khoát tay.
“Được, đây là do cậu nói đó nha, vậy không cần đến bà già này nữa.” Lúc này Chị Dương cũng tức giận với Lạc Tú.
Lạc Tú đi xử lý con thi vương kia ư?
Đó quả thực là một trò cười.
Thực ra sau khi Tô Lăng Sở tìm bà ta thì bà ta đã gọi điện thoại cho Lâm Hoá Long.
Lúc đó Lâm Hoá Long đã nói rằng có thể không tìm ông ta thì hãy cố gắng đừng tìm.
Không phải ông ta không muốn giúp, mà là ông ta không dám chắc có thu phục được con thi vương kia không.
Dù sao sau khi Quân Đao thất bại trở về chắc chắn sẽ báo cáo với Lâm Hoá Long nên ông ta cũng biết được tình hình thế nào.
Tin tức mà Lâm Hoá Long nhận được là con thi vương kia không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
Bởi vì thi vương có liên quan đến tu đạo nhất mạch gì đó, tuy rằng Lâm Hoá Long đã thành thục cổ võ, có thể nói rằng đạt tới đỉnh cao nhưng vẫn kiêng kị với tu đạo nhất mạch.
Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến lợi ích của một số người, nó hoàn toàn là một ao nước vẩn đục.
“Chị Dương, nhìn này.”
“Tôi đã nói nếu giáo quan Lạc đã mở miệng thì mấy người hãy về Yên Kinh đợi tin tốt của cậu ta đi.” Chị Dương hừ giọng.
Đây là đang ép Tô Lăng Sở.
Tô Lăng Sở khó xử, ông ta đều không dám đắc tội với hai người này.
Vì vậy lúc này Tô Lăng Sở mới im lặng.
Nhưng Lạc Tú lại cười nhạt rồi bắt đầu đuổi người đi một cách thẳng thừng.
“Mời.”
“Hừ, vậy mấy người cứ chờ xem.”
“Tô Lăng Sở, tôi hy vọng ông sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay.”
“Lần sau muốn nhờ tôi giúp, cái giá phải trả sẽ không nhỏ đâu.” Chị Dương tức tối bỏ đi.
Bà ta chắc chắn rằng Lạc Tú dẫn theo người đi sẽ khiến chuyện này rối tung lên, đến lúc đó phải mời bà ta ra mặt mời Lâm Hoá Long.
Chị Dương đi rồi, Tô Lăng Sở nở một nụ cười gượng gạo.
Nhưng ông ta cũng không trách Lạc Tú, bởi vì ông ta cũng không ưa gì Chị Dương.
Vì hình thức nên buộc phải cúi đầu mà thôi.
“Được rồi, ông cũng đừng làm bộ mặt đưa đám đó nữa, chuyện này tôi sẽ giúp ông, sau đó ông lại giúp tôi một việc.” Lạc Tú nói.
Anh sẽ không ngu ngốc, sẽ không chủ động làm mấy chuyện phiền toái như vậy.
Anh rất hài lòng với thông tin về chất lỏng bí ẩn trên núi Côn Lôn, chuyện này phải tìm Tô Lăng Sở mới lấy về được.
Nhưng Tô Lăng Sở lại nở nụ cười gượng gạo.
“Lạc gia, không phải tôi không tin cậu nhưng cậu không biết con thi vương kia thôi, năm đó sự việc cương thi bên phía Xuyên Đô không hề đơn giản đâu.”
“Lúc ấy bộ đội đặc chủng cũng đã đi, rõ ràng chỉ có mấy con cương thi sống dở chết dở, lại còn mời ba vị tông sư và một vị thiên sư đạo gia nữa.”
“Kết quả tất cả đều thất bại, cuối cùng nếu không mời một vị nhất đại Lạt Ma ở Tây Tạng ra tay thì không biết còn ra thể thống gì nữa.” Tô Lăng Sở cười gượng nói.
Không phải ông ta không muốn tin Lạc Tú, nhưng lúc đó biến cố cương thi ở Xuyên Đô đã là một bài học kinh nghiệm, ba vị cao thủ đại tông sư, một vị thiên sư đạo gia đều bị thất bại ở đó.
Lần này theo tin tình báo thì con thi vương kia còn lợi hại hơn cả thi vương ở Xuyên Đô.
“Ông cũng đừng lo lắng chuyện đó.” Lạc Tú khoát tay không hề lo lắng.
Mà Quan Tuyết Di vẫn ở bên và lắc đầu.
Có lẽ bản lĩnh của Lạc Tú thực sự rất tốt, nhưng anh vẫn còn quá trẻ và anh vẫn có một vẻ kiêu ngạo khiến người ta khó chịu.
Nói chuyện cũng quá khoác lác, giọng điệu này giống như hiện đã thu phục được con cương thi kia rồi vậy.
Lần này đi, e rằng sẽ thất bại thảm hại.
Đến lúc đó xem anh sẽ làm gì.
Lạc Tú đã nói như vậy, Tô Lăng Sở đành phải để cho Lạc Tú đi.
Chuyện này rất cấp bách nên buổi chiều cùng ngày Huyết Sát liền xuất phát.
Đúng lúc này, điện thoại của Lạc Tú vang lên.
Lạc Tú thấy rằng đó là một số lạ, hơn nữa lại gọi đến từ Tương Tây.
“Lạc Tú, tìm số điện thoại của cậu không dễ dàng gì, phải hỏi lòng vòng rất lâu mới tìm được đó.” Giọng một cô gái vang lên ở đầu dây bên kia.
“Cô là ai?” Lạc Tú cau mày.
“Tôi ấy à, lớp trưởng cấp ba nè, cậu đã quên tôi rồi à.”
Sau khi được nhắc nhở, Lạc Tú mới nhớ ra rằng cô gái này tên là Chu Y Tuệ, đúng là lớp trưởng thời cấp ba. Dù sao đó cũng là từ thời cấp ba, đã bốn năm rồi.
Nhưng đối với Lạc Tú mà nói, tất cả đều là chuyện của kiếp trước, cho nên trí nhớ của anh khá mơ hồ.
“Tôi sắp kết hôn rồi, bây giờ tôi chính thức mời cậu đến uống rượu mừng.” Chu Y Tuệ nói.
Cô ta đã gọi từng người một trong nhóm bạn học, mấy ngày trước vừa nhìn thấy Lạc Tú được lôi vào nhóm vì vậy cô ta đã tìm số điện thoại để mời Lạc Tú.
Nếu bình thường, Lạc Tú nhiều nhất sẽ gửi tiền mừng qua đó là được, nhưng lúc này vừa vặn anh cũng đến Tương Tây.
Nên Lạc Tú đã gật đầu đồng ý.
Dù sao cũng tiện đường thôi.
Hơn nữa Lạc Tú nhớ lại hình như cô lớp trưởng này đối xử với anh không tệ lắm.
“Quyết định như vậy nha.”
“Đúng rồi, hiện cậu đang ở đâu vậy?” Chu Y Tuệ hỏi.
“Hải Đông.”
“Vậy vừa khéo, Vu Sa Sa đang ở Hải Đông, ban đầu đã thoả thuận Lý Triều sẽ dẫn Vu Sa Sa tới, kết quả tên kia có việc không đi được, hay là sứ giả bảo vệ hoa khôi giao cho cậu nhé.” Chu Y Tuệ nói.
Rõ ràng có ý đồ để Vu Sa Sa và Lạc Tú làm bạn đồng hành.
Vu Sa Sa?
Lạc Tú cố gắng nhớ lại, hình như có người bạn như vậy trong số những người học cấp ba.
Nhưng thực sự Lạc Tú không có ấn tượng gì.
“Trước kia người ta là hoa khôi của lớp đấy, nghe nói bây giờ vẫn còn độc thân. Lớp trưởng chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.” Chu Y Tuệ cười ở bên kia điện thoại.