‘Trần Hữu, không phái cậu yêu cầu tỏi giao quyền quán lý lớp ba cho cậu sao?”
“Vậy bây giờ cậu hãy quản lý cho tôi xem đi.”
“Cậu xem bây giờ toàn bộ trường Uất Kim Hương đã biến thành cái dạng gì?” Hiệu trướng chỉ vào Trần Hữu mắng té tát.
Các học sinh lớp ba không chỉ vào lớp chuyến sách giáo khoa của chính mình mà còn chí huy các bạn khác cùng đi, giờ thì
cả Uất Kim Hương cũng không thể lên lớp học hành gì nữa.
Lời mắng mỏ khiến sắc mặt của Trần Hữu chuyến từ đỏ đến tráng nhưng anh ta chỉ biết siết chặt nám đấm, không thể thốt ra được lời nào.
Bởi vì sự thật đang ở trước mát, nếu nói thêm vài câu nữa thì e là Diệp Thánh Đào sẽ ném anh ta vào đống lửa thật.
“Không cỏ năng lực mà cứ thích ôm đồm, anh xem anh đã khiến trường Uất Kim Hương thành cái giống gì rồi hả?”
“Lúc thầy Lạc đi, lớp ba vẫn đang tốt đẹp, vừa đến tay anh là biến thành bộ dạng này. Trần Hữu ơi Trần Hữu, anh có thể làm chuyện mà một người đàn ông nên làm không?”
“Đúng đó thầy Trần, anh hãy quản lý đám học trò lớp anh đi, anh xem sách giáo khoa trong phòng học lớp ba và lớp bốn của chúng tôi đã bị dọn gần sạch trơn rồi kìa.” Một trong những giáo viên đứng lên chỉ trích.
‘Thầy Trần, học sinh trong lớp của anh đã làm sáu người bị thương, bây giờ họ vần còn nằm trong phòng y tế kìa. Anh tự mà giải quyết chuyện này như thế nào đi.”
“Thầy Trân, anh hãy mau chóng ngăn những đứa trẻ này đốt sách giáo khoa trước. Đây là việc cấp bách nhất!”
Từng lời chỉ trích Trần Hữu cứ vang lên, nhưng Trần Hữu vẫn đứng im và cúi đầu xuống, nín thinh giống như một con chỏ.
Anh ta có thể làm gì được?
Anh ta biết tất cả những điều đór nhưng có thê’ làm gì được chứ?
Anh ta không thế làm gì được!
“Tố tông ơi, đừng có đốt nữa, nếu còn đốt thì sẽ chắng còn gì cả đấy.” Hiệu trưởng trường Uất Kim Hương đau khổ cầu xin.
Nhưng chắng ai thèm đê’ ý đến ông ta, học sinh lớp ba cứ thích làm gì thì làm.
“Chí Cường, chúng ta dọn sạch thư viện bên đó về đốt đi?”
Hàn Phong xoa xoa lưng hỏi.
“Đi đi.” Lưu Chí Cường cũng chầng thèm đếm xỉa gì, cùng lám là làm lớn chuyện lẻn thôi. Dù sao, bây giờ Trần Hữu là giáo viên chủ nhiệm của họ, nếu họ đã gây ra râc rối thì Trân Hữu cũng sẽ gặp xúi quấy mà thòi.
Nhưng khi nghe tin họ sáp đến dọn thư viện thì hiệu trường đã rất hoáng sợ.
Ông ta không dám kêu người đến ngăn những tên nhóc này lại, sáu nhân viên bảo vệ vần còn đang nằm trong bệnh xá.
Về phần cảnh sát, họ đã không còn muốn xử lý chuyện của chúng nữa.
Chỉ cần cánh sát vừa đến, đám học sinh này lập tức chạy về lớp im lặng chờ đợi, ngay sau khi cảnh sát vừa rời đi, chúng lại xông ra gảy rối.
Cảnh sát không thể ờ đây 24/ 24 được, hơn nữa nếu để lại một
tên cảnh sát thì cũng không có tác dụng gì.
Hai giờ sáng ngày hôm qua, Diệp Thánh Đào đã dẫn theo một đám người đến suýt đánh nhau với cảnh sát.
Cho dù Diệp Thánh Đào đúng hay sai thì chắc chần một điều rằng chúng vẩn là học sinh, với tư cách là hiệu trướng thì ỏng ta vẫn phải chịu trách nhiệm.
Vì vậy, khi nghe tin chúng sẽ đi dọn thư viện thì ông ta thực sự hoảng sợ, ngăn không ngăn được mà khuyên cũng không xong.
Những tên này thật sự muốn dọn sạch thư viện để đốt, chuyện này cũng ầm ĩ quá đáng rồi.
Vị trí hiệu trường này chác sẽ không ngồi được nữa.
“Trần Hữu, cậu nói gì đi.”
“Trần Hữu!” Tiếng hét tức giận của hiệu trưởng vang vọng kháp sân thể dục trống trải.
“Thầy mà dám nói một câu thì ông đây sẽ lập tức ném thầy vào lửa.” Diệp Thánh Đào lạnh lùng nhìn Trần Hữu.
Trân Hữu vừa há miệng đã lập tức im bặt.
Trước mặt toàn thê’ giáo viên và học sinh của trường, Trần Hữu thật thảm hại.
‘Xí, thật là vô dụng!”
“Thầy Trân, anh chỉ là đồ bỏ đi/