Tất nhiên, phải mất một thời gian thì thư mời chính thức mới được gửi xuống.
Nhưng Tô Bửu Điền không hề lo lắng, bời vì Lạc Tú đã đồng ý thì nhất định anh sẽ không đối ý.
Ngược lại sau khi quay trở lại Vịnh Bàn Long, một làn sóng người khác đã đến tìm Lạc Tú.
Cục trưởng cục giáo dục Thông Châu đã tự mình đến đây.
Đám ranh con lớp ba kia đã đi học trở lại nhưng không có nghĩa là đẽ được yên ổn.
Bây giờ lại quay về trường quậy phá.
Cục trưởng cục giáo dục là một ông già ngoài sáu mươi, có vẻ hiền lành từ tốn, khi Lạc Tú bước xuống xe, cục trưởng đã mỉm cười chào hỏi bằng hai tay.
“Ối, thầy Lạc, cuối cũng cũng đợl được thầy rồi.” Cục trưởng cục giáo dục nhiệt tình quá mức.
Lý do là vì hôm nay ỏng ta không chi nhận được điện thoại của thị trưởng, Diệp Kính Bình mà mà hầu như rất nhiều nhân vật máu mặt ờ Thông Châu đều gọi điện cho ỏng ta.
Chỉ có một mục đích duy nhất là ông ta phải gấp rút mời Lạc Tú trở lại đê tiếp tục làm giáo viên chủ nhiệm lớp ba.
Thứ nhất, đó là những đứa con của những nhân vật có máu mặt quậy phá, thứ hai là những nhân vật máu mặt đó đã nhận ra Lạc Tú không phải là người bình thường.
Cho dù con của họ chỉ là học trò của Lạc Tú, nếu sau này gặp phải khỏ khăn không thế giải quyết thì chắng phải cũng sẽ dể
nhờ vả Lạc Tú thông qua mối quan hệ này ư?
Vì vậy, lần này cục trưởng cục giáo dục đã tự mình đến.
‘Thầy Lạc, có lẽ trước đây đã có hiếu lầm, nếu trường Uất Kim Hương đã thuê thầy thì tôi cũng xin thầy hãy tiếp tục đảm nhiệm vị trí giáo viên chủ nhiệm của lớp ba.”
“Không rảnh, ông cũng thấy đấy, gần đây tôi rất bận.” Lạc Tú vẫn từ chối.
“Không sao đâu, thầy Lạc, chỉ cần thầy có một chức vụ thì bên phía trường học đã nói rõ rồi, họ sẽ không can thiệp vào thời gian của thầy Lạc.” Cục trưởng lên tiếng.
Dù sao chỉ có Lạc Tú là người duy nhất có thế xử lý lớp ba, chỉ cần một câu nói của anh đã cỏ thế khiến đám ôn dịch kia ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Nhưng đối người khác thì lại không được.
Cỏ điều thật sự Lạc Tú không muốn đồng ý, vừa định từ chối.
Thì An Linh Như ở bên cạnh đã lên tiếng.
“Thầy Lạc, em thay mặt cho lớp ba cầu xin thầy, được không?” Đôi mắt An Linh Như rưng rưng.
“Xin thầy Lạc đừng bỏ rơi chúng em.” An Linh Như nói xong, nước mắt rơi lẫ chã.
‘Thầy Lạc, hay là thầy đồng ý nhé?” Cục trưởng bèn cạnh thuyết phục.
“Cậu Lạc à, hay là cậu đồng ý đi, cậu xem đứa nhỏ này cũng chỉ nhận mổi mình cậu.” Ngay cả Tô Bửu Điền cũng không đành lòng mà phải lên tiếng.
“Thôi được.” Cuối cùng Lạc Tú cũng đồng ý, bởi vì anh không quan tâm đến lời nói của người khác, anh cũng không quan tâm đến lởi nói của học sinh mình.
Giống như mọi người cầu xin Lạc Tú cứu An Linh Như thì anh cũng sẽ không hề nể mặt, nhưng chỉ cần An Linh Như gửi một tin nhán cho Lạc Tú là anh sẽ đi.
Cục trưởng cục giáo dục lập tức bấm số của hiệu trưởng trường uất Kim Hương.
“Đuổi cổ hai tên Trần Hữu và Tôn Huy Nam, sau này vĩnh viền không thuê họ nữa.”
“Nhưng còn ba của cậu ta?”
“Tôi sẽ lo việc đó.”
“Đúng rồi thầy Lạc, thầy hãy mau mau về trường xem tình hình đi, mấy đứa lớp thầy đang đập phá trường đấy.”
Bây giờ toàn bộ trường uất Kim Hương đang hỗn loạn.
Còn chưa kịp đến gần đã thấy khói đen bốc lên cuồn cuộn ờ phía trên ngôi trường, nhưng lại chẳng có chiếc xe cứu hỏa nào chạy tới.
Rõ ràng đó không phải là một tòa nhà đang bốc cháy.
Khi Lạc Tú và An Linh Như đến nơi thì không khỏi sửng sốt, trận chiến này quá lớn.
Bây giờ sân thế dục của trường đầy ghê’ và sách, chất cao như một ngọn núi nhỏ, hơn nữa đã bốc cháy và ngọn lửa đang bùng lên dữ dội.
Những làn khói bay lởn vởn khắp trường, toàn trường đều có khói mù mịt!
Đặc biệt là đối với các bạn học sinh cuối cấp ba, vốn dĩ bài tập đã rất nặng rồi, lại thêm áp lực đây chính là một giai đoạn mấu chốt trong cuộc đời học sinh, lại vừa vặn đây cũng là thời kỳ của tuổi nối loạn.
Vì vậy, hầu như chỉ một đốm lửa nhỏ đã hoàn toàn thiêu cháy tất cả.
Rất nhiều người đồng loạt gia nhập đội quán đốt sách giáo khoa và bài tập về nhà.
Trước đó giáo viên của trường uất Kim Hương đã thử trấn an nhưng hoàn toàn vô ích, cả Uất Kim Hương gân như đã phát điên.
Toàn bộ giáo viên và học sinh đang vây quanh sân thê dục, và giữa sân là đám học trò quậy phá của lớp ba.
Hơn nữa, những tên này không chỉ đốt sách giáo khoa của chính mình, mà còn có sách giáo khoa và sách bài tập về nhà của các lớp khác.
“Đừng đốt, ôi trời ơi, tố tông ơi, phái làm sao thì các em mới dừng lại đây?” Hiệu trường của Uất Kim Hương ở bên cạnh khuyên nhủ.
Nhưng không ai quan tâm đến ỏng ta, muốn làm gì thì cứ làm.
Diệp Thánh Đào chỉ đạo một nhóm người liên tục di chuyến ghế đấu và sách trong phòng học ra.
Còn Hàn Phong thì ngậm điếu thuốc ngồi trên ghế đấu, chỉ huy những người xung quanh ném sách giáo khoa vào đống lửa!
“Các em định làm gì? Định tạo phản à?” Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm lớp ba, Trần Hữu chỉ cỏ thế trơ mât nhìn học sinh lớp ba quậy phá.
“Mọi người học hành rất mệt mà vẫn phải làm bài tập nhiều như vậy, tôi chỉ muốn tốt cho mọi người.” Hàn Phong mỉa mai.
“Cậu đi lấy mấy bài thi kia qua đây, ngày nào cũng làm bài thi. Mẹ nó, người cũng sáp ngu ngốc hết rồi.” Hàn Phong chỉ vào một học sinh khác trong lớp mắng.
Mà cậu học sinh đó không những không nghĩ rằng Hàn Phong sai mà ngược lại thật sự đã quăng chiếc hộp đựng bài thi vào
trong đống lửa.
Cậu ta đả muốn làm chuyện này từ lâu, bây giờ mỗi ngày chỉ có năm tiếng đồng hồ đế ngủ, một thùng giấy đựng bài thi dày cộp đến mức muốn ói.
“Dừng lại, mau dừng lại, các em có biết mình đang làm gì không há?” Trần Hữu giận dữ hét lên.
Nhưng Hàn Phong đã chửi rủa.
“Tôi nói này thầy Trần, thầy phiền chết mẹ luôn.”
“Có bản lĩnh thì cứ tới đây ngăn cản chúng tôi đi!” Hàn Phong tiện tay vung ống thép trong tay lên.
Mà Trần Hữu kêu gào như vậy thôi chứ nhưng luôn giữ khoảng cách rất xa, anh ta và Tôn Huy Nam không dám đi qua.
Nếu đi qua, chác chần sẽ bị đánh.
Ban đầu anh ta nghĩ rằng sau khi đuối Lạc Tú đi thì anh ta sẽ một bước lên mây.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cục giáo dục đã nói rõ với anh ta rằng trường Uất Kim Hương đã xảy ra chuyện lớn như vậy thì Trần Hữu đừng mong thăng chức nữa.
Hơn nữa hiện giờ vần chưa giải quyết được cục diện rối rầm này.
Xem ra cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy thì đám đệ tử này không đốt trường thì thề không bỏ qua.
Những chuyện này ếêu tính lên đầu anh ta, mấy ngày nay anh ta đã sáp sứt đầu mẻ trán rồi.
“Các em đừng quậy nữa, tiếp tục như vậy sẽ không tốt cho các em đâu.” Mặc dù Trần Hữu rất muốn ngăn cản nhưng lại chẳng có cách nào, bới vì lớp ba sẽ không nghe lời anh ta.
‘Trần Hữu, thầy câm mẹ cái miệng lại cho tỏi, cỏ tin ông đây sẽ ném thầy vào trong đống lửa hay không.” Diệp Thánh Đào chỉ vào Trần Hữu mắng mò.
Mà đúng là Trần Hữu không dám nói, mặc dù bây giờ tất cả giáo viên và học sinh trong trường đang nhìn nhưng anh ta không dám động vào Diệp Thánh Đào, cũng không thế đầc tội.
Hơn nữa Diệp Thánh Đào cũng không nói suông, vởi tính cách của cậu ta thì chác chán có thể làm được chuyện này.
Hiệu trưởng nhìn thấy ánh lửa ngập trời cũng bó tay.