Tất nhiên, phải mất một thời gian thì thư mời chính thức mới được gửi xuống.
Nhưng Tô Bửu Điền không hề lo lắng, bời vì Lạc Tú đã đồng ý thì nhất định anh sẽ không đối ý.
Ngược lại sau khi quay trở lại Vịnh Bàn Long, một làn sóng người khác đã đến tìm Lạc Tú.
Cục trưởng cục giáo dục Thông Châu đã tự mình đến đây.
Đám ranh con lớp ba kia đã đi học trở lại nhưng không có nghĩa là đẽ được yên ổn.
Bây giờ lại quay về trường quậy phá.
Cục trưởng cục giáo dục là một ông già ngoài sáu mươi, có vẻ hiền lành từ tốn, khi Lạc Tú bước xuống xe, cục trưởng đã mỉm cười chào hỏi bằng hai tay.
“Ối, thầy Lạc, cuối cũng cũng đợl được thầy rồi.” Cục trưởng cục giáo dục nhiệt tình quá mức.
Lý do là vì hôm nay ỏng ta không chi nhận được điện thoại của thị trưởng, Diệp Kính Bình mà mà hầu như rất nhiều nhân vật máu mặt ờ Thông Châu đều gọi điện cho ỏng ta.
Chỉ có một mục đích duy nhất là ông ta phải gấp rút mời Lạc Tú trở lại đê tiếp tục làm giáo viên chủ nhiệm lớp ba.
Thứ nhất, đó là những đứa con của những nhân vật có máu mặt quậy phá, thứ hai là những nhân vật máu mặt đó đã nhận ra Lạc Tú không phải là người bình thường.
Cho dù con của họ chỉ là học trò của Lạc Tú, nếu sau này gặp phải khỏ khăn không thế giải quyết thì chắng phải cũng sẽ dể
nhờ vả Lạc Tú thông qua mối quan hệ này ư?
Vì vậy, lần này cục trưởng cục giáo dục đã tự mình đến.
‘Thầy Lạc, có lẽ trước đây đã có hiếu lầm, nếu trường Uất Kim Hương đã thuê thầy thì tôi cũng xin thầy hãy tiếp tục đảm nhiệm vị trí giáo viên chủ nhiệm của lớp ba.”
“Không rảnh, ông cũng thấy đấy, gần đây tôi rất bận.” Lạc Tú vẫn từ chối.
“Không sao đâu, thầy Lạc, chỉ cần thầy có một chức vụ thì bên phía trường học đã nói rõ rồi, họ sẽ không can thiệp vào thời gian của thầy Lạc.” Cục trưởng lên tiếng.
Dù sao chỉ có Lạc Tú là người duy nhất có thế xử lý lớp ba, chỉ cần một câu nói của anh đã cỏ thế khiến đám ôn dịch kia ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Nhưng đối người khác thì lại không được.
Cỏ điều thật sự Lạc Tú không muốn đồng ý, vừa định từ chối.
Thì An Linh Như ở bên cạnh đã lên tiếng.
“Thầy Lạc, em thay mặt cho lớp ba cầu xin thầy, được không?” Đôi mắt An Linh Như rưng rưng.
“Xin thầy Lạc đừng bỏ rơi chúng em.” An Linh Như nói xong, nước mắt rơi lẫ chã.
‘Thầy Lạc, hay là thầy đồng ý nhé?” Cục trưởng bèn cạnh thuyết phục.
“Cậu Lạc à, hay là cậu đồng ý đi, cậu xem đứa nhỏ này cũng chỉ nhận mổi mình cậu.” Ngay cả Tô Bửu Điền cũng không đành lòng mà phải lên tiếng.
“Thôi được.” Cuối cùng Lạc Tú cũng đồng ý, bởi vì anh không quan tâm đến lời nói của người khác, anh cũng không quan tâm đến lởi nói của học sinh mình.
Giống như mọi người cầu xin Lạc Tú cứu An Linh Như thì anh cũng sẽ không hề nể mặt, nhưng chỉ cần An Linh Như gửi một tin nhán cho Lạc Tú là anh sẽ đi.
Cục trưởng cục giáo dục lập tức bấm số của hiệu trưởng trường uất Kim Hương.
“Đuổi cổ hai tên Trần Hữu và Tôn Huy Nam, sau này vĩnh viền không thuê họ nữa.”
“Nhưng còn ba của cậu ta?”
“Tôi sẽ lo việc đó.”
“Đúng rồi thầy Lạc, thầy hãy mau mau về trường xem tình hình đi, mấy đứa lớp thầy đang đập phá trường đấy.”
Bây giờ toàn bộ trường uất Kim Hương đang hỗn loạn.
Còn chưa kịp đến gần đã thấy khói đen bốc lên cuồn cuộn ờ phía trên ngôi trường, nhưng lại chẳng có chiếc xe cứu hỏa nào chạy tới.
Rõ ràng đó không phải là một tòa nhà đang bốc cháy.