“Cậu kia, cậu dám ngó lơ tôi?” Hồng Lão phần nộ quát lên, sau đó nhịn đau đứng dậy. ồng ta là sự đệ của chưởng môn Bát Cực Môn, ở trong giang hồ có uy rất cao, ngay cả đám tai to mặt lớn như Tô Bửu Điền cũng phải nê’ mặt vài phần.
Nhưng hiện tại lại bị Lạc Tú bỏ qua.
Vi vậy Hông Lão cũng nổi giận, cho dù ông ta bị thương nhưng vần cắn răng đấm một cú về phía Lạc Tú.
Tuy râng Hồng Lão bị thương nhưng dù sao cũng là cao thủ Bát Cực Quyền, một cú đấm này đánh ra uy lực cũng rất lớn, thế mạnh như hổ vồ.
Ông ta muốn dạy dỗ Lạc Tú một bài học nhớ đời.
“Đừng tưởng rằng cậu có thế cứu được người ra ngoài thì có thế coi trời bâng vung, phái biết cái gì là núi cao còn có núi cao hơn.”
Có điều nếu như là người bình thường, một đấm này đủ để một đòn lấy mạng.
Nhưng đối với Lạc Tú, một đấm này chỉ là một trò cười.
Lạc Tú giơ chán lên, đá một cú nghênh đón.
Quyền cước va chạm!
“Răng rắc!” Cánh tay còn lại của Hồng Lão nố tung mạnh mẽ!
Hồng Lão cảm thấy một đấm cúa mình như đấm vào một chiếc tàu hỏa đang đi như bay, loại sức mạnh này quá mạnh mẽ, cả người ông ta ngã văng ra ngoài: “Cậu dám ra tay với tôi?” Hồng Lẽo vừa sợ vừa giận!
Giờ phút này Hồng Lão vừa sợ vừa tức giận.
Sợ chính là thực lực của Lạc Tú, ông ta không ngờ rằng thực lực của Lạc Tú lại mạnh đến vậy. Giận chính là Lạc Tú lại dám ra tay với ông ta, ông ta không ngờ Lạc Tú lại dám cả gan lớn mật đến thế.
Ông ta chính là người của Bát Cực Môn, còn là sư đệ của chưởng môn đương nhiệm, thân phận cao quý dọa người. Không nói tới giang hồ, chỉ tính trong xã hội bình thường ông ta cũng được coi như là nhân vật đức cao vọng trọng.
Bất kể đi đến đâu cũng đều được mọi người tôn kính, có thề nói cực kỳ cỏ máu mặt.
Nhưng mà hiện tại lại bị người ta đánh trước mặt mọi người. Hơn nữa còn là một người trẻ tuổi.
Đương nhiên ông ta sẽ không cho rằng mình không đánh lại Lạc Tú, chỉ cho rang hiện giờ ông ta đang bị thương không thể nào phát huy một trăm phần trăm thực lực mà thôi.
Nhưng mà càng như vậy ông ta lại càng nối giận bừng bừng.
“E rang đầu óc ông có vấn đề nhỉ?” Lạc Tú cười khẩy một tiếng, châm chọc nói.
“Ra tay với ông thì làm sao? ông rất giỏi cơ mà?” Lạc Tú không những không dừng tay ngược lại còn đi về phía Hồng Lão.
“Cậu phải biết tôi chính là SƯ đệ của chưởng môn Bát Cực Môn hiện tại đấy, cậu ra tay VỚI tôi không sợ Bát Cực Môn sẽ
truy cứu cậu sao?” Hồng Lão uy hiếp nói.
Bát Cực Môn đã có lịch sử hơn trăm năm, cho dù hiện tại là xã hội mới nhưng đệ tử môn hạ cũng rât nhiều, trải rộng khắp các ngành nghề, trên khầp cả nước, có thể nói thế lực vô cùng khống lồ.
Người bình thường thật sự không dám chọc vào, nếu không chưa nói tới việc dây vào như chọc tổ ong vò vẽ, còn có thế dẫn tới họa sát thân.
“Sợ, tôi sợ các người không đến truy cứu.” Lạc Tú sút một cú lên mặt Hồng Lão khiến khuôn mặt ông ta đầm đìa máu tươi.
“Cậu kia, cậu đây là đang tự chuốc họa, gieo mầm mổng tai họa to lớn đấy.”
“Tự chuốc họa, mầm mong tai họa ư?”
“Hal tèn ngu xuẩn các người đến giờ vẫn chưa hiểu hay sao?”
“Chưa nói đến các người, dù là Cục an ninh và Bát Cực Môn ở trước mặt Lạc Tú tôi là cái thá gì chứ?” Lạc Tú cười khấy nói.
“Năm lần bảy lượt sỉ nhục Lạc Tú tôi, ông tưởng rằng tỏi thật sự dề bắt nạt sao?”
Lạc Tú đi tới trước mặt Hồng Lão, nhấc chân lẽn. Giờ khẳc này, sát khí quanh người Lạc Tú bén nhọn, ngay cả người đầy kinh nghiệm sa trường như Tô Bửu Điền cũng nối lẻn cảm giác rợn gai ốc.
‘Cậu Lạc, xin giơ tay đánh khẽ, vần mong cậu đừng làm khó xử
cho tôi.” Tô Bửu Điền bất ngờ ôm quyền mở lời.
Bởi vì Tô Bửu Điền nhận thấy Lạc Tú đang định giết người, nếu như hỏm nay giết chết Hồng Lão và Lưu Quyền, vậy thì người gặp chuyện xui xẻo không phải là Lạc Tú mà là Tô Bửu Điền ông ta.
Bởi vì thân phận của ông ta, bởi vì ông ta ở đây.