Lưu Quyền này thực sự ngu xuẩn cùng cực, không nhìn ra được là mình đang cứu anh ta sao?
Sở dĩ Tô Bửu Điền mẳng Lưu Quyền chính là để cho Lạc Tú thấy, bởi vì Lạc Tú chắc chân sẽ truy cứu chuyện vừa rồi, mình mắng Lưu Quyền trước có lẽ Lạc Tú sẽ ngại động vào Lưu Quyền.
Nhưng quá đáng tiếc, mẹ nó, Lưu Quyền đúng là thằng óc lợn.
Hiện giờ người ta đã chứng minh thực lực của mình, vậy thì rất rõ ràng, lúc trước tên này sỉ nhục Lạc Tú như thế, Lạc Tú vẫn không hề lên tiếng, tại sao chứ?
Bời vì lát nữa bão táp sáp tới rồi, nhân vật như thế này là người
anh ta có thể sỉ nhục được hay sao?
Người như vậy một khi truy cứu, có thê’ không phải chỉ mâng một vài câu đơn giản là xong.
Mà Lạc Tú sao lại không nhìn ra được chút tiểu xảo này của Tô Bửu Điền, có điều anh vần không hề lên tiếng.
Anh chậm rãi bước tới trước mặt Lưu Quyền.
“Hừ, anh muốn làm gì?” Lưu Quyền ngạo mạn nhìn thầng vào Lạc Tú.
“Chát.”
Một cái tát vang lên!
Lạc Tú không nói gì, trực tiếp động thủ, cực kỳ quyết đoán.
Một cái tát này khiến cho Lưu Quyền ỏm mặt nhìn Lạc Tú với vé không thế tin nối.
“Mẹ kiếp anh dám đánh tôi?”
“Chát.”
Lại thêm một cái tát nữa.
“Các người còn đơ ra đỏ làm gì?” Lưu Quyền nói với mấy người bên cạnh.
Nhưng mà mấy người đó vừa định ra tay đã bị người ta cản lại,
Tô Bửu Điền ra hiệu cho người bên cạnh ngăn cản người của
Lưu Quyền.
“Tô Bửu Điền, ông muốn làm gì?” Lưu Quyền nhìn Tô Bửu Điền lại dám ngăn cản anh ta.
Tô Bửu Điền lại không nói lời vô nghĩa với Lưu Quyền, ra hiệu với mấy bộ đội đặc chủng trực tiếp dẫn Lưu Quyền đi.
“Chuyện hôm nay tao nhớ rồi đấy.”
“Chát.” Lại một cái tát nữa.
Sau đó Lạc Tú tóm cổ Lưu Quyên, trực tiếp nhấc lên.
“Mẹ nó, mày là cái thá gì, mày dám đánh tao à?” Lưu Quyền rít gào nói.
“Dừng tay.” Hồng Lăo quát lớn, ông ta đứng về phía Lưu Quyền, giờ phút này chác chán sẽ giúp Lưu Quyền.
“Chát.” Lạc Tú giơ tay lên, lại thêm một bạt tai nữa.
“Chàng trai trẻ, tôi bảo cậu dừng tay.” Tuy rang Hồng Lão đã bị thường nhưng hơi thờ vần sác bén bức người, giống như nếu Lạc Tú không dừng tay thì sẽ ra tay với anh ngay.
Nhưng Lạc Tú lại mắt điếc tai ngơ, sau đó đấm mạnh một cú vào bụng Lưu Quyền, rồi hơi dùng sức một chút, xoay Lưu Quyền nện thắng xuống đất.
Lưu Quyền nầm dưới đất run rấy, Tô Bửu Điền vừa định lên
tiếng.
Lạc Tú nhìn thoáng qua Tô Bửu Điền, tóc gáy ông ta dựng đứng cả lên, ông ta biết mình không thể mờ miệng.
Nói thật lòng, Tô Bửu Điền hoàn toàn không nghi ngờ Lạc Tú có thực lực khiến cho tất cả bọn họ hôm nay phải ở đây mãi mãi, hơn nữa Tô Bửu Điền lại càng biết rõ, Lạc Tú không chỉ có thực lực này, anh cỏn có sự quyết đoán bởi vì hiện tại Lưu Quyền chính là một ví dụ sống.
Vi vậy Tô Bửu Điền không nói gì, ngoan ngoãn câm miệng.