Đáng tiếc, Vương Phú không biết mình đang nói chuyện với ai. Giết người là chuyện tập mãi thành quen với Lạc Tú rồi. Danh tiên tôn chính là dùng xương trắng và biến máu mà đẳp thành, hai tay Lạc Tú đã dính đầy máu tươi vỏ tận rồi.
Cuối cùng Lạc Tú cũng lên tiếng, từ lúc bước vào, đây là câu đầu tiên Lạc Tú nói.
“Ồn ào!”
Ngay lập tức, Lạc Tú thực sự buông tay, nhưng thay vì ném Vương Phú xuống, Lạc Tú đã trực tiếp quắng Vương Phú lên.
Lạc Tú ờ tầng 27, phía trên còn có ba tầng nữa, tiếp đó sau lưng là vịnh Bàn Long.
Nhưng Lạc Tú không ném Vương Phú xuống mà ném lại qua cửa sổ về phía sau. Với thực lực hiện tại của Lạc Tú, thực sự
không khác mấy so với việc người thường ném đá, hoặc dề hơn cả người thường ném đá.
Vương Phú thậm chí chắng kịp hét lên được một tiếng, cả người đã bay thắng đến vịnh Bàn Long ớ ngọn núi phía sau.
Cảnh tượng này rơi vào trong mát khiến Lam Thục Đoan ngây ngấn cả người, hoặc nói cách khác là đã chấn động rồi. Cô ấy không ngờ thanh niên trước mặt thật sự dám giết người.
Cho dù Vương Phú bị ném tới đâu, ở đây cao như vậy, ông ta nhất định sẽ không thể sống sót.
Cô ấy còn tướng rầng người thanh niên trước mặt chỉ hù dọa Vương Phú mà thôi chứ thật sự sẽ không giết người.
Nhất thời, Lam Thục Đoan muốn hét lèn một tiếng. Nhưng Lạc Tú đã lên tiếng trước.
“Ngậm miệng!’
Giọng nói rất lạnh nhạt, nhưng lại khiến Lam Thục Đoan sợ tới mức sầc mặt trắng bệch, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Anh có giết tôi diệt khấu không?” Lam Thục Đoan ngập ngừng một hồi lâu rồi mở miệng hỏi.
“Nếu cô đi tố cáo tôi, tôi cỏ thể sẽ cản nhầc làm chuyện này.” Lạc Tú ngậm điếu thuốc, vẻ mặt rất thờơ, giống như hoàn toàn không có cảm giác giết người, tựa như chỉ là tùy tiện ném một cục rác ra ngoài thôi vậy.
“Tại sao anh lại ở đây?” Lam Thục Đoan muốn đổi chủ đề.
“Đây là phòng của tôi.” Lạc Tú lại hít một hơi thuốc nữa, sau đó đi tới trước mặt Lam Thục Đoan.
Lập tức, Lạc Tú bồng lạnh lùng vươn tay nâng Lam Thục Đoan đi về phía nhà vệ sinh.
“Không phải anh nói anh sẽ không giết tôi sao?”
Lam Thục Đoan hoảng sợ, vốn dĩ hỏm nay suýt chút nữa bị người ta cưỡng ép, sau đó thanh niên trước mặt mình giết chết người kia. Tường rang mọi chuyện đã kết thúc, nhưng bây giờ mình cũng sáp bị giết.
Chác chán mình đã gặp phải sát thủ gì đó, dù sao Lam Thục Đoan cũng hay quay phim nên bộ não vần khá lớn. Dựa theo cốt truyện này thì cô ấy đẽ chứng kiến sát thủ này giết người, rất có khả năng sẽ bị giết chết trong nhà vệ sinh.
Nghĩ đến đây, Lam Thục Đoan không hét lên, vì cô ấy biết như vậy thì mình chỉ chết càng nhanh thôi. Nhưng đối mặt với cái chết, Lam Thục Đoan không thể không sợ hãi, nèn chỉ dám lẳng lặng rơi nước mat.
Nhưng ngoài ý muốn là, sau khi Lạc Tú xách Lam Thục Đoan vào nhà vệ sinh thì mờ vòi hoa sen ra, sau đó đặt Lam Thục Đoan dưới vòi nước lạnh.
“Anh định giết tôi à?” Lam Thục Đoan hỏi.