Tô Bửu Điền hơi kinh ngạc, sau đó lập tức bước tới bất tay chão hỏi.
Ông lão nãy là một nhân vật nối tiếng, cũng đã từng là một huyền thoại hiển hách.
“Haha, anh Tô, không ngờ anh cũng ở đây.” ông già tên Hồng Lão này có vẻ khá kiêu ngạo, bắt tay xong cũng chỉ nói khách sáo vài câu.
Nhưng điều đó cũng đủ đế thấy hai người họ có quen biết nhau.
“Câu này tôi nên hói anh mới đúng, sao ngay cá anh cũng tới đây?” Tô Bửu Điền lại càng cảm thấy kinh ngạc.
Vi mặc dù Hồng Lâo không phải người trong ngành như bọn họ, nhưng ông ta vẫn vô cùng nổi tiếng.
Ông ta lè sư đệ của chưởng môn Bát Cực Môn.
Dùng thuật ngữ trong giang hồ thì là, vai vế của Hồng Lão cực kỳ cao, hơn nữa thực lực của ông ta cũng rất mạnh.
Quan trọng hơn là, người khác không biết nhưng Tô Bửu Điền lại biết rõ, cao thú thực thụ cúa Bát Cực Môn có thế đánh chết hố bâng tay không.
“Haha, nửa đêm tôi bị người ta gọi đến đày, đã bâng này tuối đầu rồi mà còn bị “hành hạ” thế đấy.” Hồng Lão đáp, nhưng vẫn không giấu được vẻ cao ngạo trên nét mặt.
“Haha, vất vả cho ông rồi. Nếu không phải sự việc lần này quá khó giải quyết thi cũng không cần mời Hồng Lão phái ra tay.” Lưu Quyền bỗng lên tiếng, rõ ràng là anh ta rất kính trọng và nhiệt tình với vị Hồng Lão này.
“Chậc, một lão già gân đất xa trời như tôi có thể đóng góp chút sức lực cho các cậu cũng được coi là vẫn còn có ích.”
“Hồng Lão nói quá rồi, chuyện lần này chỉ cần có Hồng Lão ra tay thi chúng ta sẽ nâm châc phần thâng, tuyệt đối không xảy ra bất cứ vấn đề gì.” Lưu Quyên cười khẩy, sau đó nhìn Lạc Tú.
Trong ánh mầt của anh ta không hề che giấu sự khiêu khích và mỉa mai.
Anh ta không mời được Lạc Tú, nhưng bên Cục an ninh lại mời được Hồng Lảo đến. Hồng Lão là sư đệ của chường môn Bát Cực Môn, châc chân là một cao thú võ lâm!
Tất nhiên lã Cục an ninh đã phải trá một cái giá không hề rẻ, nhưng lúc này bọn họ không tính toán được nhiều như vậy.
Không phải Lạc Tú anh rất thích làm giá sao?
Õng đây không mời được anh thì đã làm sao?
Mời được một tiền bối như Hồng Lão cũng đủ đế giải quyết tình hình hiện tại rồi.
“À đúng rồi, Hồng Lão, giới thiệu với anh một chút, vị này là cậu Lạc, là cao thủ mà bên chúng tôi mởi đến đế giúp đỡ.” Tô Bửu Điền giới thiệu với Hồng Lăo.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của Tô Bửu Điền, Hồng Lão đột nhiẽn cười khẩy đầy vẻ mỉa mai rồi liếc nhìn Lạc Tú bầng ánh mât khinh thường.
“Tôi không cỏ hứng thú làm quen với cậu ta!”
“Hồng Lão, cậu ta cũng là người tôi mờl đến đế cứu người.” Tô Bửu Điền bị thái độ của Hồng Lăo làm cho xấu hố.
“Nhãi con, quay về đi, đây không phải là nơi cậu có thế tói, cũng không phải lè nơi cậu nên tới.”
Ông ta vừa dứt lời, Tô Bửu Điền liền cau mày lại. Lạc Tú là người của ông ta, mà chỗ này cũng không phải nơi chỉ có người cúa Cục an ninh có quyền lẽn tiếng quyết định mọi thứ.
NÓI cách khác, Hồng Lão kia không có tư cách đuối người cúa ông ta.
Dưỡng như cảm nhận được sự không hài lòng của Tô Bửu Điền, Hồng Lão liếc nhìn Lạc Tú một cái, sau đó lại hừ lạnh.
“Người anh em, không phải tôi dài tay quản chuyện người khác, mà là tôi chỉ muốn tốt cho cậu nhóc này thôi, tôi không muốn cậu ta tự tìm đường chết ớ đây một cách vô ích.”
Trong mât của Hồng Lão, Lạc Tú còn quá tré, dù anh thật sự có bán lĩnh cũng không thế mạnh hơn ông ta.
Võ thuật không phái là thứ có thế luyện thành chí trong một sởm một chiều, thật sự muốn luyện thành tài thl phải luyện trong hàng chục năm trời.
“Hồng Lão nói vậy là sao, người bạn này của tôi có bản lĩnh có thể một đấu với mấy chục người. Hơn nữa thực lực của cậu ấy vò cùng mạnh, nội lực cũng rất thâm hậu.”
“Xem ra các người vẫn chưa hiếu rõ tình hình rồi.” Hồng Lão lâc đầu, sau đỏ bày ra dáng vẻ như đang chỉ điếm giang sơn mà nói: “Tinh cảnh lần này rất đặc biệt, đối phương cũng rất tàn độc, là lính đánh thuê nên chắc chắn có rất nhiều kinh nghiệm, cậu ta có thế đối phó được với họ ư? Quan trọng nhất là đối phương có vũ khí tầm nhiệt lớn, dù là người trong giang hồ như chúng tôi cũng không đấu lại được loại vũ khí đó.”
“Anh nhìn cậu ta còn trẻ như vậy, nếu ra tay đánh địch chẳng phái là sẽ tự tìm đường chết một cách vô ích sao? Hơn nữa, đã có tôi ở đây, vậy thì còn cần người khác nữa ư?” Hồng Lẫo nói với giọng điệu khinh thường.
Lời của Hồng Lão có chút gây tổn thương hoặc là hơi quá đáng.