Nếu đúng là như vậy thì có lẽ bọn họ cũng chầng còn cách não khác, vì chuyện thầy Lạc không muốn làm thi không ai có thể ép được.
“Mặc dù bây giờ tôi đã không còn là giáo viên chủ nhiệm của các em nữa, nhưng dù sao tôi cũng đã từng dạy dò các em, làm sao tôi có thế phớt lờ không quan tâm đến chuyện của cấc em được.” Lạc Tú nhìn các học sinh của mình, sau khi nói xong câu đó anh bèn rút điện thoại ra gọi cho Diệp Kính Bình.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Diệp Kính Bình mỉm cười, thông báo cho Tô Bửu Điền: “Có tin tốt đây Bửu Điền, lần này vận khí của ông tốt thật đấy, cậu Lạc đối ý rồi, chúng ta quay lại đi.”
Tô Bửu Điền thớ phào một hơi nhẹ nhõm, chuyến đi lần này coi như không vô ích!
Có thể mời được Lạc Tú ra tay thì chuyện này châc chân sẽ không xảy ra sai sót.
Bọn họ lại lái xe quay lại chỗ Lạc Tú.
Sau khi chiếc xe đưa Lạc Tú rời đi, các học sinh lớp ba của trường Uất Kim Hương đều tỏ ra mong đợi.
‘Cậu nói xem, liệu thầy Lạc có thể cứu được Linh Như về
không?” Mặc dù Hàn Phong là người có niềm tin vào Lạc Tú nhất, nhưng cậu ta cũng là người lo láng nhất.
“Cậu dám hoài nghi năng lực của thây Lạc ư?” Lưu Chí Cường vố vai Hàn Phong, cười nói.
Đùa gì chứ, bất cứ người nào biết được thân phận của Lạc Tú đều sẽ không hoài nghi vấn đề này.
Vi Lạc Tú là tông sư có sức mạnh cực kỳ đáng sợ chỉ với ba cú đấm!
“Yên tâm đi, thầy Lạc mã đã ra mặt thi đối phưong châc chần sẽ thất bại.”
“À đúng rồi, nghe nói khu bất động sản này là của thầy Lạc, chúng ta đi dạo vài vòng tham quan đi.” Lưu Chí Cường đề nghị.
“Được!” Cả đám phụ họa theo.
Sau đó bọn họ bước vào trong Vịnh Bàn Long, sau khi dạo quanh một vòng, tất cả đều rút điện thoại ra.
“Ba, ba mua cho con một căn hộ ớ Vịnh Bàn Long đi!”
“Được, mấy chục nghìn tệ?” Đàu dây bẽn kia. đối phương đã đồng ý ngay tâp lự mà chẳng hề nghĩ ngợi gì. Dù sao một căn hộ bên Vịnh Bàn Long nhiều nhất cũng chỉ khoảng bảy tám trăm nghìn nhắn dân tệ là cùng.
Nhà đám học sinh này đều rất có tiền, mua một căn hộ bảy
tám trăm nghìn tệ chỉ lè chuyện nhỏ.
“Cái gì mà mấy chục nghìn tệ? Căn hộ ở đây một mét vuông đã có giá một trăm nghìn tệ rồi đó ba.”
“Má, nhãi con, mày lừa ba hả, ờ Thông Châu làm gì có chố nào có căn hộ đắt đến mức đấy?”
“Không phải đâu ba à, ba mau đến đây đi, ba nhìn tận mât là sẽ hiếu thôi.”
“Mẹ, mẹ mau đến đây đi, có chuyện gấp, con muốn mua nhã.”
Bèn kia, Lạc Tú vã Tô Bửu Điền đã đi đến vùng ngoại ô.
Chỗ này là một tòa nhà dân có chín tầng, hiện giờ lính đặc chủng đã đứng đầy dưới lầu, người nào người nấy đều tỏa ra sát khí bừng bừng, dáng vẻ vô cùng thận trọng.
Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra đây là một nhóm những nhân tài kiệt xuất nhất.
Tô Bửu Điền không để tâm đến đám lính đặc chủng đó, dẫn Lạc Tú đi tháng lẽn sân thượng cúa tòa nhà.
Lúc này trên sân thượng đã có rất nhiều người, ngoài ra còn có cả radar và các thiết bị điện tử khác. Trông bọn họ ếêu tỏ ra rất căng thẳng, ngoài ra Lạc Tú còn nhìn thấy Lưu Quyền, nhưng hiện giờ anh ta lại chẳng hề tỏ ra lo láng, căng thẳng một chút não mà trông còn rất tự tin như đã có tỉnh toán kỹ lưỡng trước, bên cạnh anh ta còn có một ông lão.
Ông lão đó mặc áo choàng trám, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt
hồng hào, eo thon bụng tròn, hai măt rất sáng. Quan trọng nhất là, khí tức của ông ta rất trầm ổn như mãnh hổ đang rình mồi. Đây là một cao thú.
“Hồng Lão?”