“Haha, cậu Lạc, căn hộ ờ chỗ này của anh bao nhiêu tiền một mét vuông?” Tô Bửu Điền rất có hứng thú, nhưng õng ta cũng chỉ muốn hỏi chơi vậy thôi, không hề có ý định đến đây mua một căn.
“Một trăm nghìn nhân dần tệ!” Lạc Tú bình thản đáp.
“Một trăm nghìn?” Ngay cả Diệp Kính Bình cũng suýt chút nữa đã phun hết trà trong miệng ra.
Đến ông ta cũng thấy cái giá này quá đát, hoặc có thế nói là bản thân cái giá đã không phù hợp.
Một món đồ có đât hay không phụ thuộc vào giá trị cúa nó, nếu nó đáng giá thì không có khái niệm đẳt ở đây. Còn nếu nó đã không đáng giá, vậy thì chỉ có thể là đội giá lên tận trời.
Cho dù nơi đây có được ví như chốn thẫn tiên ở trăn gian đi chăng nữa thì cái giá một trăm nghìn tệ một mét vuông cũng là đât, hơn nữa cũng không phải chí là đât ở mức thõng thường.
Dù sao đây cũng không phải là trung tâm thành phố, mặc dù môi trường xung quanh rất tốt, nhưng thực sự vẩn không xứng với cái giá đó.
“Tôi đưa mọi người đi tham quan một chút nhé?” Lạc Tú hỏi.
“Ồ? Chầng lẽ ở đây có gì đặc biệt u?” Tô Bửu Điền không khỏi có chút hiếu kỳ.
Ngay cả Diệp Kính Bình cũng rất tò mò, dù sao ông ta cũng thấy Lạc Tú không phái là loại người không cò đầu óc. Anh đã dám đưa ra cái giá một trăm nghìn nhân dân tệ, chứng tỏ ở đây chắc chán phải có gì đó.
Đương nhiên là phải có gì đó đặc biệt rồi.
Lạc Tú dằn bọn họ đi về phía Bắc, phía Bắc và phía Nam có một sơ đồ Thái Cực Quyền lớn làm điếm phân ranh giới.
Lúc này phía Bác tường chừng như không có gì đặc biệt, nhưng khi bước qua đường Thái Cực đõ, tất cá mọi người đều hoàn toàn sửng sốt.
“Cái này, cái này, cái này rốt cuộc là gì vậy?” Tô Bửu Điền hỏi.
Diệp Kính Binh trợn tròn hai mât, nhất thời câm nín.
Phi Long cũng vậy, vl cảnh tượng trước mât bọn họ thực sự khiến người ta phải chấn động, hay có thể nói lè giống như có bàn tay của thần tiên tạo nên.
“Tất cả những thứ này đều là thật ư?” Tô Bửu Điền vươn tay bât được một bỏng tuyết, những tán cây bàng bạc trước mặt họ phủ đầy tuyết trâng, tuyết dày đến chân người, mọi thử ở đây đêu bị tuyết dày bao phủ.
Khi Tô Bửu Điền quay đầu lại, thậm chí cả phía Nam trước đó bị bao phủ bởi tuyết, cây đại thụ mà bọn họ vừa ngồi khi nãy cũng bị một lỡp tuyết dày bao phủ.
“Đây rốt cuộc là gì vậy?” Diệp Kính Bình hô lẽn, đột nhiên có cảm giác cổ họng và miệng đều khô khốc.
“Haha, mọi người có thế hiếu đây là công nghệ cao, những thứ còn lại cũng không tiện tiết lộ thêm.” Ý của Lạc Tú rất rõ ràng, bọn họ cỏ thế phỏng đoán theo các hướng khác, chẳng hạn như khoa học.
Nhưng mọi người đêu hiểu rằng đây không phải là khoa học, đó là lĩnh vực mà họ không biết hoặc không thể chạm tới.
“Tôi luôn nghĩ rầng có những thứ chỉ có trong truyền thuyết, đến tận hôm nay tôi mới hiếu, là tầm hiếu biết cúa tôi quá nông cạn và hạn hẹp. Chuyến đi lần này rất đáng giá, cậu Lạc thật sự đã khiến tôi được mờ mang tâm mát.” Tô Bửu Điền cười nói.
“Tôi muốn mua hai căn, tôi sẽ lập tức sai người chuyển tiền vào tài khoán ngân hãng của cậu Lạc.” Diệp Kính Binh võ cùng kích động, lập tức muốn mua trước hai căn hộ ở đây.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rôi, còn ai nói một mét vuông một trăm nghìn là đắt nữa chứ?
Hoàn toàn không đát chút nào, thậm chí còn quá rẻ ấy chứ.
Bây giờ xem ra, nơi đây đúng là bảo vật vô giá!
Chỉ tính riêng việc bây giờ đang là mùa hè oi ả, nhưng ở đây lại có thể có tuyết rơi dày đặc thì căn hộ à đây không thế chỉ dừng ớ cái giá một trăm nghìn tệ một mét vuông được.
“Cậu Lạc, cậu chờ chút, đế tôi gọi điện thoại vay tiền.” Tô Bứu Điền cũng bị kích thích, õng ta vốn ở Yến Kinh, nhưng bảy giờ cũng đã động tâm, muốn mua căn hộ ở đây.
“Không phải vừa nãy các người còn chê quá đât sao?” Lạc Tú nhìn hai người họ, cười mà như không cười.
“Đắt? Như vậy mà còn đắt? Đẳt ở đâu chứ? Vậy là quá rẻ rồi.” Hai người họ gần như đồng thanh đáp.
“Được rồi, bây giờ chúng ta bàn đến chuyện chính đi.” Lạc Tú bật cười.
“Lần này chúng tôi vẫn muốn nhờ cậu Lạc ra tay.” Vé mặt Tô Bửu Điền liền trở nên nghiêm túc.
“Hóa ra ngọn nguồn của sự việc là như vậy.”
Một lúc lâu sau, Tô Bứu Điền mới thớ dài một tiếng.
Vừa rồi Lạc Tú đã nói rõ đầu đuôi mọi chuyện cho ỏng ta nghe.