Tuy nhiên, dù là đại lão của Yên Kinh đích thân đến mòi Lạc Tú thì Diệp Kính Binh cũng vẩn thấy có một chút khó khăn, không dễ giải quyết.
Diệp Kính Bình gọi điện cho Lạc Tú, sau khi hai người nói chuyện đơn giản một vài câu, Lạc Tú bèn nói: “Được, các người đến đây đi, tôi đang ờ Vịnh Bàn Long.”
Trên thực tế, vị trí địa lý của Thông Châu rất đặc biệt nên mặc dũ thành phố nãy rất nhó nhưng lại phát triến rất mạnh, vật giá cũng khá cao.
Nhưng nếu so với Yên Kinh thì vần còn kém xa.
Tô Bửu Điền là người của bên Yên Kinh, thân phận và địa vị của ông ta ờ Yên Kinh cũng được coi là cao. Lúc này, ông ta đang ngồi trên xe với Diệp Kính Bình, nhìn thành phố Thông
Châu phồn hoa nhộn nhịp mà không khỏi thớ dài.
“Haizzz, Thông Châu phát triến nhanh thật đấy. Hai mươi năm trước lúc tôi đến đây, tôi nhớ chỗ này vẫn là một cánh đồng lúa.”
“Mấy năm gàn đây đúng là Thông Châu phát triển khá nhanh, diện tích của toàn bộ khu vực nội thành cũng dần được mở rộng.” Diệp Kỉnh Bình cũng nói chuyện phiếm vớỉ ông ta.
“Chậc, nhìn xe cộ tấp nập, nhã cao tầng san sát nhau như vậy mà lại hoài niệm những vùng cỏ cây xanh lá, đồi núi xanh mượt của trước đây.” Tô Bửu Điền lại thở dài cảm thán.
Những người xuất thân của vùng nông thôn như Tô Bửu Điền, nhìn khầp nơi toàn là những tòa nhà cao tầng tường trâng bè tông sẽ nảy sinh niềm hoài niệm, nhở nhung những vùng đất hoa cỏ mọc xanh rì rào.
“ô, không dề đâu, bây giờ muốn tìm hoa cỏ thì phải đến biệt thự chứ không phải là về vùng thôn quê.” Diệp Kính Bình cười nói.
“Chậc, không giấu gì õng Diệp. Có đôi khi tôi thật sự ngưỡng mộ ông, vì phía sau biệt thự của ông có một hoa viên, có thế tự trồng một số loại hoa và cây. Căn hộ mà đơn vị cấp cho tôi nầm ở tầng mười, muốn trồng vài chậu hoa trên ban công cũng không được phép.” Tô Bửu Điền than thở.
Bọn họ nhanh chóng đến chân núi Vịnh Bân Long, thực ra nếu chỉ nhìn từ khí thế thì Tô Bửu Điền chắc chân là kiểu người vô cùng mạnh mẽ, rán rỏi, có khí chất quyết đoán chém đinh chặt sât cúa một quân nhản.
Nhìn mây mù bao phủ quanh đõ, trong ánh mât Tô Bửu Điền lóe lên vẻ kinh ngạc. Ngay cả trong lòng Diệp Kính Bình cũng lấy làm lạ. Đến khi bọn họ lên hần Vịnh Bàn Long, Tô Bửu Điền xuống xe, ông ta bòng trợn tròn mât, gần như có cám giác không thế tin được.
“ồng Diệp, cây này nhìn thế nào cũng thấy giống cây cố thụ đã mấy trăm năm tuổi rồi phải không?” Tô Bửu Điền chỉ vào một cây đại thụ cao chọc trời có phần rề già cồi mọc chồi lên mặt đất, nói.
Diệp Kính Bình cũng thầm tự hỏi, trước đây ông ta cũng đã từng tói Vịnh Bàn Long, sao bây giờ nơi đây lại có thay đối lớn đến như vậy?
Hiện giờ nơi đây như có địa thế tựa núi gân sông, cây cỏ mọc khắp nơi, thậm chí hình như không khí cũng sạch sẽ, không có một chút tạp chất nào.
“Đây là một nơi thật tuyệt vời, ỏng Diệp nhìn kìa, đóa hoa kia nờ trông mới đẹp lãm sao. Chỉ riêng điếm này thôi cũng đã khiến tôi càng lúc càng mong chờ muốn được gặp người bạn mà ông nói.” Trên mặt Tô Bửu Điền hiện lên vẻ chờ mong.
Phi Long đứng ờ bên cạnh nghe mà âm thâm tặc lưỡi. Vì ai cũng biết Tỏ Bửu Điền không chí là người có thân phận và địa vị cực kỳ cao, mà ông ta còn nối tiếng là khó chiều, mât nhìn cũng cao tựa núi, rất ít khi ông ta đánh giá người khác như vậy.
Sau khi bọn họ bước vào Vịnh Bàn Long, Lạc Tú đã bày một ấm trà cùng vài chiếc chén nhỏ trẽn thảm cỏ xanh dưới một gốc cây lớn, sau đó khoanh chân ngồi xuống tiếp đãi Tô Bứu Điền.
Thực ra vừa nãy khi hàn huyên tâm sự, Tô Bửu Điền đã âm thâm quan sát Lạc Tú. Mặc dù Diệp Kính Bình đẫ nói cho ông ta biết trước một số chuyện về anh, nhưng khi nhìn thấy Lạc Tú ngoài đời thật, Tô Bửu Điền vẫn không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc.
Tô Bửu Điền đã chinh chiến một đời, cộng thêm địa vị khá cao nên ông ta cũng đã từng gặp không ít những nhân vật kỳ lạ.
Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta gặp được một thanh niên có khí chất khác với người thường như Lạc Tú. Anh mang lại cho ông ta cảm giác như có một con thú hung dữ cổ xưa đang ẩn náu trong con người anh.
Vào năm ngoái, khi đến Bát Cực Môn, Tô Bửu Điền đã từng cám nhận được cám giác đó ớ trên người Phong Thiên Lõi, chưởng môn của Bát Cực Môn. ông ta không khỏi thầm kính nể Lạc Tú.
“Cậu Lạc thật biết hưởng thụ, tiếp đăi khách dưới bóng cây như này mang một phong vị rất riêng.” Tô Bửu Điền cũng không khách sáo mà cầm tách trà lẽn thướng thức.
“Đã đế ông phải chè cười rồi.” Lạc Tú gật đầu đáp.
“Cậu Lạc đừng hiếu nhầm. Nói thật, họ Tô tôi đây là người thô kệch, từ nhỏ đã lớn lên ở vùng nông thôn, vì thế tôi có một tinh yêu trời sinh đối với tự nhiên. Tôi thấy chốn bồng lai tiên cảnh này của cậu Lạc như được sống hòa mình giữa thiẽn nhiên, khiến tôi thích thú vô cùng.”
“Tôi nói cậu Lạc nghe nãy. trước đây tôi cũng đã từng đến Vịnh Bàn Long, nhưng sao bây giờ nơi đây lại thay đổi nhiều như vậy?” Diệp Kính Bình cũng cảm thấy bầu không khí nơi đây rất kỳ ảo. Hơn nữa, lúc này còn có vài con chim sơn sà xuống bên cạnh họ xin thức ăn, không hề sợ người chút nào khiến bọn họ thấy vô cùng kinh ngạc.
Mọi thứ ở đây đều quá tự nhiên, nếu không phải vì nhìn thấy những tòa nhà cao tầng thì tất cả mọi người đều cho rầng bọn
họ đang thực sự ở giữa thiên nhiên, hoàn toàn không có dấu vết của bàn tay con người.