Hơn nữa, chuyện nảy cũng không phái là chuyện khó giái quyết ở mức độ thông thường, bây giờ thời gian đang rất gấp rút, mọi người đều đang tranh thủ từng giây từng phút, đã năm giờ đồng hồ trôi qua, đối phương có thể cho cạy miệng của giáo SƯ An bất cứ lúc nào.
Lưu Quyên vần đứng ngây người tại chồ như khúc gồ, vì chuyện này do một tay anh ta gây nên, bây giờ để xảy ra một sơ suất lớn như vậy, châc chân anh ta sẽ bị cấp trẽn tính số.
Bây giờ đừng nói đến chuyện lập công, có thế chuộc tội mới là thượng sách. Nếu không đến khi anh ta quay về thì chuyện
nãy chẳc chân sẽ không đơn gián như việc anh ta bị (Tinh chí đế điều tra.
Nói cách khác, bây giờ Lưu Quyền hoàn toàn không có đường lùi
Lạc Tú lại không hề bận tâm, chi coi là sáng sớm ra đã gặp phải một kẻ đần.
Sau khi tâm rứa xong, anh thông báo cho Từ Văn Binh và Trương Tử Quân đến Vịnh Bàn Long.
Lúc này Vịnh Bàn Long vẫn đang bị sương mù bao phú, lúc lên núi, Từ Ván Binh và Trương Tử Quán đều rất bất ngờ.
“Tống giám đốc Lạc, xin phép mạo muội hỏi một câu, đáy là tòa nhã mã lúc trước đã từng xáy ra chuyện há?” Trương Tứ Quân hỏi.
“Ha ha, sao anh lại sợ rồi? Sợ không bán được há?” Lạc Tú cười hỏi.
“Đâu có, nếu anh đã cho tôi cơ hội nãy thi tôi có thế giúp anh làm tốt mọi chuyện. Dù tinh hình buôn bán có tệ đến đâu, tôi cũng sẽ dốc hết sức để làm.” Trương Tử Quân vổ ngực nói.
“Có câu nói này của anh là được rồi, nhưng thực ra có lẽ là cũng không tệ như anh nghĩ đâu.” Lạc Tú mỉm cười, lúc này chiếc xe đang xuyên qua sương mù.
“À phái rồi tổng giám đốc Lạc, anh định bán bao nhiêu tiền một mét vuông?” Trương Tử Quân lại hỏi.
‘Một trăm nghìn nhân dân tệ.” Lạc Tú đáp.
“Một trăm nghìn tệ ư?” Trương Tử Quân nghi ngờ mình đă nghe nhâm, ngay cả trung tâm thành phố cũng không có cái giá đó, bấy giờ Trương Tử Quân đã thật sự thấy hơi nhụt chí rồi.
“ở đó toàn bộ đều là biệt thự?” Anh ta lại hỏi, vì nếu toàn bộ đều là biệt thự thì anh ta có thế thử, đĩ nhiên là cái giá mà Lạc Tú đưa ra vẩn hơi thái quá.
“Đối với căn hộ thương mại bình thường là một trăm nghìn tệ, còn khu biệt thự thì vẩn chưa định giá.”
“Cái gì? Căn hộ thương mại, một mét vuông một trăm nghìn tệ?” Trương Tử Quân thật sự khiếp sợ, giá này đúng là giá trên trời.
Nhưng Lạc Tú chí mím cười, không giái thích gì thêm.
“Kỳ lạ thật, sương mù ờ đâu ra vậy?” Từ Văn Binh vừa lái xe vừa cảm thấy rất quái lạ, bẽn ngoài trời đang có nâng, mặc dù sương mù vần có thế xuất hiện vào sáng sởm, nhưng cũng không đến nỗi nhiều đến mức này chứ?
Sau khi đi xuyên qua lớp sương mù dãy đặc. Từ Văn Binh và Trương Tử Quân đều há hốc mồm vì kinh ngạc.
“Anh Lạc, anh Lạc. chúng ta có đi nhầm đường không?” Từ Văn Binh nuốt nước bọt, bởi vì mọi thứ trước mât dường như không giống so với những gì anh ta thấy ngày hôm qua.
Hôm qua ờ đây chỉ có vài dãy nhà cao tầng, bên dưới đầy cỏ dại.
Nhưng giờ đây đâu đâu cũng thấy rợp bóng cây xanh, hoa lá, quan trọng nhất là sau khi bước vào đây như được rời xa sự ồn ào, khói bụi cúa thành phố, có một cảm giác binh dị như được trở về hòa mình vởi thiên nhiên.
Phía trước không chí có hồ nước trong vât, mà còn có dòng nước xanh biếc chảy qua, thậm chí còn có cả những đám mây trắng đang trôi bồng bềnh, bâu trời xanh trong sạch không nhiễm một chút bụi nào.
Nơi đây giống như chốn bồng lai tiên cảnh, ở các khu vực lớn nhỏ của Vịnh Bàn Long trồng rất nhiều cây xanh, khiến chồ này trông như một vườn thực vật tự nhiên xanh thám.
“Bây giờ anh còn thấy một trăm nghìn tệ đầt nữa không?” Lạc Tú cười hỏi.
Còn Từ Văn Binh cũng rất thức thời mà bỏ qua câu hỏi tại sao những gốc cố thụ trông có vẻ như đã có hàng trăm năm tuổi đời lại có thế xuất hiện ớ đây.
Vì anh ta biết, trên người Lạc Tú có một sổ bí mật mà anh ta không nên hỏi.
“Trời đất ơi, tôi đang đến cửu Trại Câu hay Thần Nông Giá vậy?” Trương Tứ Quân sửng sốt.
ớ một nơi khác, trong biệt thự của nhà họ Diệp, một người đàn ông mặc quân phục đang ngồi đó. Người đàn ông có diện mạo bất phàm cùng địa vị cao quý đó đang nói chuyện vởi Diệp
“Haha, ông Diệp đã nói như vậy thì tôi cũng coi như là đã hiếu được ngọn nguồn của sự việc rồi. Chẳng trách anh ta lại có tính khí như vậy, vì quả thật anh ta có bản iïnh đó. Chuyện này vần phải mời ông Diệp ra mặt giúp dỡ giải hòa.”
“Ông khách sáo quá, lão đây chí có thế nôi là sẽ cố gang hết sức. Vì nếu ông đã biết thực lực của cậu ấy thì ông cũng nên hiểu rõ rang, người như cậu ấy không phải là người chúng tôi có thế chi phối được. Có thế mời được cậu ấy hay không còn phải xem đã.”
Diệp Kính Bình thở dài, nhưng thái độ của ông ta đối với người đàn ông kia hiển nhiên vẫn có một chút khách sáo, chứng tỏ địa vị của người đàn ông đó chác chán không hề thấp.