Nhưng Lạc Tú không những không chết, mà còn tiến vào Tu Chân Giới, cuối cùng lấy được Thái Hoàng Kinh, dấn thân vào con đường tu hành, nghịch thiên quật khởi, đạt được truyền kỳ vô thượng, đánh bại Thần Đế cố lão trong thiên địa, trớ thành Tiên Tôn chấn động một phương.
Đáng tiếc cho dù anh là Tiên Tôn cái thế cũng không thể nào làm bố mình sống lại, chuyện này đã trớ thành điều nuối tiếc nhất trong cuộc đời truyền kỳ của anh, hơn nữa đây cũng là nguyên do khiến anh trì trệ không thể đột phá tầng cuối cùng.
Nhưng lần này thì khác, nếu anh có thể trọng sinh, Lạc Tú xin thề rằng không ai có thế tốn thương đến bố anh và những kẻ thù ờ Tân Châu kia. Kiếp trước mấy người hại tỏi tan cửa nát nhà, vậy thì kiếp này, sao tôi có thê’ không trả lại mối thù này?
Anh vừa nhấn nghe máy, trong điện thoại đã vang lên giọng nói lạnh lùng hơi mất kiên nhẫn.
’A lô, Lạc Tú, khi nào anh đến thì gọi cho tôi trước, mẹ con tôi sẽ đến nhà ga đón anh.’
Sau đó đầu bên kia không cho Lạc Tú cơ hội để lên tiếng, đã cúp điện thoại ngay.
Lạc Tú nhếch miệng cười khẩy, kiếp trước anh yêu người phụ nữ này như bị hỏa điên, nhưng sau khi tới Tân Châu lại bị bố mẹ đối phương coi thường, châm chọc đủ kiểu.
Cũng vì gia đinh phản đổi, cuối cùng người phụ nữ này sau khi
đã lừa bố anh đưa cho cô ta hơn một triệu tệ tiền tiết kiệm đê’ gây dựng sự nghiệp, thì nhẫn tâm bó rơi anh, rồi yêu một cậu chủ giàu có.
Nhưng kiếp này, Lạc Tú không khỏi cười khẩy lần nữa, chúng ta cứ từ từ mà chơi.
Lạc Tú đế điện thoại xuống, đúng lúc nhìn thấy một già một trẻ đang ngồi bên cạnh.
Mà lúc này, ỏng lão đang mở một chiếc hộp cố xưa với vẻ mặt mong đợi, rồi trải bức họa trong hộp ra, ngắm nghía.
Lạc Tú nhìn thấy thì thu hồi tầm mát khinh bỉ.
“Ánh mát đó của anh là sao hả, anh có hiểu không?” Cô gái ngồi bên cạnh ông lão bồng lên tiếng chất vấn, vì thân phận, từ nhỏ thiếu nữ này đã được người khác chiều chuộng, nén hình thành tính cách kiêu ngạo, vừa nhìn thấy ánh mầt khinh thường của Lạc Tú đã nối giận ngay.
Hiếu ư?
Nực cười.
Kiếp trước Lạc Tú là Tiên Tôn, với sự hiếu biết của anh làm sao có thế không hiếu?
Hơn nữa, Lạc Tú chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết bức họa trước mặt này là hàng giả, không ngờ ông lão lại cấn thận từng li từng tí, vẻ mặt quý trọng như thê’ đã lấy được bản gốc.
Nhưng với tính cách của Lạc Tú làm sao có thế chấp nhặt với
cô bé này?
Hơn nữa, Lạc Tú cũng nhìn ra, từ cách ăn mặc của bọn họ có thể thấy, e rằng thân phận của một già một trẻ này vô cùng hiến hách, không giàu sang cũng phú quý.
“Nếu anh không hiếu thì đừng nói lung tung, hạng người nhà quẻ như anh, e rầng cả đời này chưa từng nhìn thấy đồ cổ thật mấy nghìn vạn như này.”
Lúc nói thiếu nữ vênh mặt hất cằm, vẻ mặt tràn đãy khinh thường, vì thân phận cô ta cao quý, bình thường chỉ tiếp xúc với mấy người quyền quý, tất nhiên sẽ coi thường hạng người bình thường như Lạc Tú.
“Song nhi, không được vô lễ.”
Cô gái vốn còn muốn châm chọc Lạc Tú mấy câu nhưng bị ông lão ngăn cản.
Hình như ông lão cực kỳ có học thức, nhưng Lạc Tú vần cảm nhận được điệu bộ cao hơn người khác một bậc của ông lẽo.
“Chàng trai trẻ, hình như lúc nãy cậu cực kỳ khinh thường khi nhìn thấy bức họa này?” ồng lão cũng vô cùng đế ý thái độ của người khác khi nhìn thấy báu vật của ông.
“Đây là đồ giả.” Lạc Tú hờ hững đáp.