Thế giới này sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi, hầu hết Lạc Tú đều dựa vào sức mạnh của mình.
Chỉ khi có được nền táng vững chẳc nhất trước khi sự thay đối đó đến, Lạc Tú mới có đủ tư cách đế tranh bá xưng vương.
Rốt cuộc trong núi Côn Lôn có tố tiên của loài rồng không?
Rốt cuộc ai đã xây dựng nên Kim Tự Tháp?
Rốt cuộc tam giác quý Bermuda ấn chửa những bi mật gi?
Rốt cuộc Atlantis của Đại Tây u ờ đầu?
Tất cả những “tảng băng chìm” này rồi sẽ có lúc nổi lên, và đi kèm theo đó là những biến đối lớn trên thế giới.
Điều mà Lạc Tú phải làm bây giờ lè không ngừng nâng cao sức mạnh của bản thân trước khi những thay đổi đó đến.
Linh khí rất móng và yếu, nhưng sau khi được Lạc Tú xảy dựng trận pháp tụ linh lực khổng lồ, cuối cùng anh cũng có thế bước vào sự nghiệp tu luyện.
Thức tính, quy tố, vượt ra khỏi giới hạn!
Ba cảnh giới lớn đó, mổi cảnh giới lại chia thành chín cảnh giới nhỏ.
Bảy giờ Lạc Tú đã tu luyện đến tầng thử nhất của cánh giới “thức tính”, nhưng vì đã có được hai hạt giống đặc biệt nên sức mạnh của anh cũng được coi là có thế so bì với người ờ tầng thứ hai của cảnh giới “thức tỉnh”, cao hơn một bậc so với các võ giá cấp tông sư cúa thế giới con người.
Cùng lúc đó, ớ một nơi khác, trường trung học uất Kim Hương lại xảy ra chuyện.
Chu Tử Thiên vần rất coi thường Lạc Tú, cho dù ngày hôm đó Lạc Tủ đã thế hiện sức mạnh có thế giết chết anh ta chí trong một giây, nhưng Chu Tử Thiên vẫn xem nhẹ năng lực của Lạc
Tú.
Trong mât anh ta, một người được cho là “cổn đồ không hòa nhập với xã hội” có thế báo vệ được An Linh Như, vậy tại sao anh ta lại không thể chứ?
“Tử Thiên, chuyện lần này không thề để xảy ra bất cứ sai sỏt nào.” Lãnh đạo cúa Cục an ninh tên là Lưu Quyền.
Thực ra nói một cách chính xác thì, chuyện bảo vệ An Linh Như về phía quân đội, nhưng vì bên Cục an ninh có người đã khăng khăng cướp nhiệm vụ này về bén họ đẽ’ lập công.
Vì thế, đối với Cục an ninh thì đây là một chuyện cần được xem xét một cách nghiêm túc và cẩn thận.
Dù sao nếu hoàn thành tốt thi Cục an ninh cũng được nở mày nớ mặt, còn có thế nhận được thù lao. Nhưng nếu làm không tốt thì sự việc sẽ trờ nên nghiêm trọng, không chỉ có một mình Lưu Quyền mất mặt mà hậu quả còn rất nghiêm trọng.
Thế nèn, Lưu Quyền mới dặn dò như vậy.
“Anh Lưu yên tâm đi, chuyện lần này chác chán sẽ không xảy ra sai sót gì đâu. Mặc dù tên Lạc Tú kia trông có vẻ vô cùng lợi hại, nhưng tói thấy anh ta chí biết giết người, không biết bảo vệ người. Hơn nữa tôi cũng rất có kinh nghiệm trong việc bảo vệ người, đảm bảo sẽ không khiến anh bị mất mặt đâu.”
Quan hệ riêng tư giữa Chu Tử Thiên và Lưu Quyền rất tốt đẹp, vì thế các xưng hô giữa hai bọn họ cũng gần gũi, thân thiết hơn.
Lúc này, bọn họ không ở trong trường học. Theo cách nói của Chu Tử Thiên thì hẳn là không có ai dám đến làm loạn ở những nơi như trưởng học. Quan trọng nhất lả, lần trước đã có một nhóm người vào trường đế cướp người, nhưng đã thất bại. Vậy chác chán bọn họ sẽ không chọn trường học nữa, chỉ cần đế An Linh Như trong trường, không cho cô ta ra ngoài.
Sau đó, chuyện này coi như đã ốn thóa, tuyệt đối không xáy ra bất cứ sai sót nào.
Hơn nữa, Chu Tử Thiên cũng đã vồ ngực đảm bảo, cho dù có người dám đến trường học ra tay cướp người thì với năng lực của anh ta, anh ta cũng sẽ khiến đám người đó một đi không trở lại!
“Châc chân không cỏ vấn đề gỉ chứ?” Lưu Quyên vần thấy hơi không yẽn tám.
“Anh Lưu yên tâm đi. Thực ra em còn hy vọng là bọn họ sẽ tới, vì bọn họ không tởi ngược lại còn hơi khó giải quyết.” Chu Tử Thiên cười nói.
Bọn họ không ờ trong trường, mà ở trên một chiếc xe của trường.
“Ý của cậu lả dùng An Linh Như làm mồi nhứ, sau đó dụ đám người kia tới rồi hổt gọn một mẻ?” Lưu Quyền hỏi.
“Đúng vậy, đây chính là sự chuyên nghiệp của bọn em. So
với việc chi biết ớ trong chổ sáng đề phòng ké địch một cách ngốc nghếch thì chúng ta nên ở trong tối, dân dụ kẻ địch tới rồi tung một đòn bất ngờ, hốt gọn cả đám!”
“Đó là sự khác biệt giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư!” Lúc này Chu Tử Thiên tỏ ra rất tự tin.
Chỉ tiếc Lạc Tú không có ở đây, nếu anh ở đây thì e rằng anh sẽ mâng anh ta một câu: “Ngu xuấn!”