“Không được, chúng ta đã đuối anh ta đi, làm sao có thế đế anh ta quay lại được? Tôi đi tìm học sinh lớp ba, tôi không tin là mình không đàn áp được đám học sinh hư này.”
“Chí Cường, ý tưởng của cậu có được không vậy?”
“Yên tâm đi, đợi lát nữa là Thánh Đào cũng đến rồi. Cậu tưởng là tôi chl muốn làm loạn trong lởp một chút thòi hả, nếu nhà trường không mời thầy Lạc quay về thì chúng ta sẽ làm loạn lên khiến tất cá học sinh trong trường Uất Kim Hương đều không thể học hành được gì nữa.”
Trần Hữu đến phỏng học của lớp số ba.
Nhưng lúc anh ta bước vào, bên trong trổng huơ trống hoác không có một bóng học sinh nào, ngay cả bàn ghê’ cũng không có. Điều khiến Tran Hữu tức giận hơn lả trẽn bảng đen có dán một tấm ánh đen trầng cúa anh ta, hai bẽn đề hai câu đối thường dùng để tường nhớ người đã khuất, bên dưới có bày nến trâng.
Rõ ràng là đám học sinh này đang “bày” linh đường cho anh ta mà!
Trân Hữu tức đến nghiên răng nghiến lợi, nhưng không có chò đế trút giận, vi tất cá học sinh lớp ba đều không có mặt ở đày.
Đợi sau khi Trần Hữu rời đi, hiệu trường trường Uất Kim Hương đã gọi điện cho Lạc Tú trong sự bất lực và tuyệt vọng.
“Alo, thầy Lạc à, thầy có đang bận việc gì không?”
“Có!” Lạc Tú đáp gọn lỏn một từ rồi thẳng thừng cúp máy.
Không phái là Lạc Tú không biết đám học sinh lớp ba kia đang gây náo loạn, mà là anh thực sự đang bận. Hơn nữa lúc anh rời đi. vị hiệu trưởng kia cũng đã ngầm thừa nhận chuyện đó, vì thế Lạc Tú cũng không hề nế mặt õng ta.
Nếu đã đi rồi, vậy thì chuyện của trường Uất Kim Hương thật sự không còn liên quan gì đến anh nữa.
Sau khi Lạc Tú gieo hết các hạt giống hoa và cây cũng đã đến nứa đẽm.
Thực ra nếu đề ý kỹ sẽ nhận ra những giống cây và giống hoa này đêu được gieo trồng theo một quy luật nhất định.
Đợi đến khi tất cá người ớ đây đều rời đi, Lạc Tú mím cười, đi đến một căn biệt thự trong khu biệt thự Vịnh Bàn Long.
Căn biệt thự này có thế coi là căn biệt thự lởn nhất, sang trọng nhất, và tất nhiên đây cũng là “mât trận”.
Lạc Tú ngồi xuống, khoanh hai chân lại, ngũ tâm hướng thiên, bấm hai tay niệm chú, trông anh như đang giao tiếp với một cổ sức mạnh trong bóng tối.
Chầng bao lâu sau, Lạc Tú bất thình lình mờ mát ra.
“Hô phong hoán vũ, vung đậu thành binh.”
Giỏ đã nối lẻn, nhưng cơn giỏ này chi xuất hiện ớ vịnh Bàn
Long. Mưa cũng đã rơi, nhưng cơn mưa này cũng chỉ rơi ờ khu vực vịnh Bàn Long.
Ngay sau đó, những hạt giống hoa và cây mà Lạc Tú vừa gieo lập tức lớn nhanh như thối với tốc độ mà mât thường có thế nhìn thấy.
Hoa nở như gấm, tiểu khu cằn cõi tức khác biến thành một nơi tuyệt đẹp như thiên đường ớ chốn nhãn gian.
Chiếc hồ đã cạn như được rót đầy nước trong vát, cây cối rậm rạp tươi tốt khiến con người ta có cảm giác như đang ở trong một khu rừng nguyên sinh vởi thảm cò xanh tươi ri rào, sương mù búa vây như thiên đường nơi hạ giới.
Bên cạnh căn biệt thự mà Lạc Tú đang ở bổng xuất hiện một cái hồ nho nhỏ, có dòng sông uốn khúc chảy qua.
Và trong khoánh khâc đó, toàn bộ vịnh Bàn Long lại thay đối một cái bất thình lình.
Lấy biệt thự của Lạc Tú làm trung tám, phía Bắc đột nhiên cổ tuyết rơi cúa mùa đỏng, phía Nam đẹp như mùa xuân, phía Đông lại như ngày hè tươi mát, còn phía Tây lại ngập tràn sác vàng của lá rơi mùa thu.
Tất cả mọi thử ở đày giống như một động tiên tuyệt đẹp, hoặc có thế nói là lúc này vịnh Bàn Long đã dần dần thay đối.
Trên thực tế, đúng là Lạc Tú cũng có dự định dần dân thay đối nơi đây, CUỐI cùng biến nổ thành một động tiên đích thực và độc nhất vỏ nhị.
Toàn bộ ngoại vi vịnh Bàn Long bị bao phủ trong sương mù
dày đặc, nhưng bên trong lại xuất hiện bốn mùa ở bốn phía khác nhau.
Cùng lúc đó, khoảnh khâc trận pháp được khởi động, tất cả người dân của thành phố Thông Châu đều phát hiện ra dường như các ngôi sao trên bầu trời đêm trở nên sáng và rõ hơn, đặc biệt là khoáng trời ở phía vịnh Bản Long, thậm chí có thế nhìn thấy cả dài ngân hà ở đó.
Đối với Thông Châu thì đều này gần như là không thế xảy ra, dù sao Thông châu cũng được coi là một thành hạng trung, không lớn cũng không nhó, có nhiều vùng đất bị bó hoang nhưng cũng có nhiều nhà máy, công xưởng trong khu phát triền.
Đêm nay những ai vần chưa đi ngủ sẽ lần đầu tiên được thấy một cảnh tượng kỳ diệu như vậy. Bầu trời đầy những ngôi sao sáng lấp la lấp lánh, trên khuôn mặt Lạc Tú cũng tràn đầy vẻ phấn khích.
Sau đó anh lại ngồi khoanh chân, lồng ngực chậm rãi phập phồng lên xuống, giữa hai lỗ mũi anh có hai cột khí hình rồng đang được anh hít vào trong cơ thế.
Cùng lúc đó, Lạc Tú đã bước vào một cánh giới kỳ áo.