“Chầng phái anh nói dưới một nghìn vạn anh không làm nữa sao? Thật ngại quá, cái miếu nhỏ này của tôi không chứa được anh, cũng không mời nối anh. Tôi đây không làm chậm trê anh nữa, đi kiếm một nghìn vạn của anh đi.” Lạc Tú chế nhạo, lạnh lùng nói.____________________________________________
Với tính cách của Lạc Tú sao không nhìn ra được cái thủ đoạn nhỏ này của giám đốc kinh doanh chứ.
“Họ Lạc kia, nếu tôi rời đi, tôi cam đoan nơi này đến một người cũng không tìm được.” Giám đốc kinh doanh uy hiếp Lạc Tú.
“Anh Lạc, nếu anh ta di rồi, chúng ta thực sự thiếu người.” Vương Phi đứng bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở.
Lạc Tú mím cười, sau đó cầm lấy di động trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.
“Lương một năm hai trăm vạn có đến không?”
“Cái gì, hai trăm, hai trăm vạn?” Trương Tứ Quân kinh hãi. ‘Tới hay không?” Lạc Tú hỏi lại một lẫn.
“Đến, lập tức đến.” Trương Tử Quân trá lời.
Ngát điện thoại, Lạc Tú ngấng đầu nhìn Vương Phi và tên giám đốc kinh doanh.
“Mởi đi.”
“Họ Lạc kia, tôi không sợ nói cho anh biết, nếu không có tôi ở đây, tôi xem anh làm sao bán được nhà.”
‘Tôi nói cho anh biết, tỏi có thế đi, nhưng tôi dám bảo đám anh sẽ không bán được dù chí một viẻn gạch.” Giám đốc kinh doanh buông lời tàn nhẫn.
“Không phiền anh lo lắng, cút đi!” Lạc Tú hơi mất kiên nhần.
“Họ Lạc kia, anh cử chở đấy cho tỏi” Tên giám đốc kinh doanh rời đi rồi, trước khi đi còn nói lời đe dọa.
Mặt khác, phía bên trường học thật sự là đang long trời lở đất.
Lạc Tú chi rời đi có một ngày thôi mà trường trung học uất Kim Hương như sắp bùng nố vậy.
Toàn trường hòn loạn như gà bay chó sủa, vì tất cả học sinh của lớp 12/3 đều náo loạn hết cả lẽn.
Trần Hữu vốn tưởng rầng Lạc Tú rời đi là một chuyện tốt, nhưng không ngờ đó lại là sự khởi đầu của một cơn ác mộng.
Mới sáng sớm anh ta đã nhặn được một cuộc điện thoại.
“Alo, chủ nhiệm Trần à, học sinh lóp ba của anh đánh nhau với học sinh lớp bốn, làm năm học sinh bị thương, anh mau đến xem thế nào đi.”
Trần Hữu lập tức tỉnh cả ngủ, vội vàng lái xe đến trường, dù sao cũng là đánh người bị thương, còn là năm học sinh lận, đây cũng được coi là chuyện lớn rồi.
Quan trọng nhất là nghe nói học sinh bị thương còn là học sinh có thành tích tốt nhất, vậy thì chuyện này càng gay go hơn rồi.
Trần Hữu vừa mớỉ bước chân ra ngoải thỉ điện thoại của anh ta lại đố chuông.
“Alo, chủ nhiệm Trần, anh mau đến đây đi, học sinh lớp ba của anh vừa đấy một giáo viên xuống từ tầng hai, bây giờ giáo viên đỏ đang được đưa đến bệnh viện.”
Điện thoại bên này còn chưa cúp máy thì điện thoại của bên kia đã lại đố chuông, là cuộc gọi của hiệu trưỏng.
‘Tiểu Trần, anh mau đến đây đi, học sinh lớp ba đốt cháy cả cái căng tin rồi.”
Mỗi lần nhận một cuộc điện thoại, Trần Hữu đều hoáng sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Vì bây giờ anh ta là giáo viên chủ nhiệm của lớp số ba, những chuyện này anh ta đều phải gánh vác trách nhiệm.
Bây giờ trường trung học Uất Kim Hương gần như đã loạn thành một nồi cám, ngay cả cảnh sát vũ trang cũng được điều động đến.
Cánh cứa lớn cúa ngôi trường bị đóng chặt lại.
Cảnh sát vũ trang bao vây cống trường, tiến hành một cuộc điều tra nghiêm ngặt.
Vì không biết học sinh lóp ba chọc phái một nhóm côn đồ ớ đâu, bây giờ chúng đang canh ở cổng trường chuẩn bị đánh nhau.
Trần Hữu đi ngang qua, đám cỏn đồ đó không động vào anh ta nhưng tình hình đã hoàn toàn không thế kiếm soát được nữa.
Bây giờ học sinh lớp ba và đám côn đồ vần đang trong thế đối đầu.
“Chủ nhiệm Trần, tôi thấy hay là chúng ta mời thầy Lạc về đi.” Hiệu trưởng nhìn trường Uất Kim Cương loạn như cào cào như vậy, thực sự thấy hơi đau đầu.
Bây giờ rồ ràng là đám học sinh lớp ba đang muốn náo loạn, gãy rắc rối.