Lạc Tủ dường như nhản rỗi không có việc gi, anh mang theo một ít hạt giống của các loại hoa và cây gieo xuống.
“Anh Lạc, anh nhàn rổi quá hả? Sao lại gieo hạt?”
Vương Phi trêu chọc nói, bới vi trẽn thực tế, việc phú xanh tiếu khu thường lè trồng cây và hoa có sần, nếu bạn trồng các loại cây, bạn sẽ phải đợi bao nhiêu năm nữa chúr?
“Đúng rồi anh Lạc, phòng kinh doanh bất động sản của chúng ta xáy ra vấn đề.M Vương Phi cám thấy gần đảy nhiều chuyện xảy ra, thấy hơi sứt đầu mẻ trán.
“Sao vậy?” Lạc Tú có chút nghi hoặc ngấng đầu nói.
“Có thể liên quan đến chuyện tối qua, hiện tại giám đốc kinh doanh đòi phải trả thêm lương cho anh ta, nếu không anh ta sẽ dần theo toàn bộ nhân viên rời đi.” Vương Phi trả lời.
Tên giám đốc kinh doanh kia có vẻ nghe thấy một vài tin đồn, biết hiện giờ Lạc Tú đang thiếu người, cho nên vào giờ phút quan trọng, anh ta định uy hiếp ông chủ của mình một chút.
“Dẫn đến đây gặp tôi.” Lạc Tú tiếp tục cúi đầu gieo hạt giống xuống.
Rất nhanh một người đàn ông đầu tóc vuốt bóng như mỡ heo đã tới.
Làm giám đốc kinh doanh của dự án này, anh ta đã làm trong ngành này mười mấy năm, và anh ta có thế được coi là người rất giàu kinh nghiệm.
Điều quan trọng nhất là anh ta quan hệ rất rộng, nhưng hiện tại sau khi nghe nói ông chủ của dự án này thay đối người, anh ta vẳn luôn tlm cơ hội đế nâng cao mức lương của mình.
Điều này không có gì đáng trách, nhưng tối qua anh ta nhận được một cuộc điện thoại, biết được Lạc Tú đác tội mấy ông trùm trong ngành này liên nổi lên suy nghĩ không đứng đân.
“Chào tống giám đốc Lạc.”
“Anh muốn tăng lương?” Lạc Tú vừa gieo hạt giống hoa vừa hỏi.
‘Tống giám đốc Lạc, thật ra cũng không phái ý cúa tôi, mà là ý của những người bên dưới.” Giám đốc kinh doanh đáp.
“Ý của anh là việc tăng lương là ý của những người bên dưới sao?” Lạc Tú lại hỏi lại một câu.
Giám đốc kinh doanh phản ứng lại, sau đó cười ngượng ngùng.
Thế nhưng Lạc Tú cũng không quá đế ý mã tiếp tục nói.
“Mổi tháng cho anh thêm năm vạn, anh thấy thế nào?”
Thực tế, vốn dĩ lương hàng năm của giám đốc kinh doanh là hơn một trăm tám mươi vạn, mà hiện tại chầng khác nào táng thêm sáu mươi vạn nữa.
Đối với một giám đốc kinh doanh của phòng kinh doanh bất động sản cổ lẽ là cũng không cao lâm.
Nhưng phái nhớ một điều, dự án Vịnh Bàn Long còn chưa chào bán.
Đó cũng có nghĩa là hiện tại anh ta không cân làm việc nhưng mỗi tháng đều có thế nhặn lương.
‘Tống giám đốc Lạc, anh xem cái này một chút, hiện tại giá cả cũng tăng rất nhanh.” Tuy rằng giám đốc kinh doanh nói vậy, nhưng anh ta đã ăn châc Lạc Tú rồi.
‘Tống giám đốc Lạc, tôi nói thầng nhé, lương một năm không được một nghìn vạn, vậy thì tôi sẽ chọn rời đi. Dù sao tôi cũng lăn lộn ỏ Thông Châu láu như vậy, vẫn có thế tỉm được một chỗ có mức lương như thế.”
Tất nhiên những lời này của giám đốc kinh doanh là nói khoác.
Dù sao thì càng làm ông chủ thì câng khôn khéo, một giám đốc kinh doanh cúa phòng kinh doanh bất động sán đều có thể đòi mức lương một nghìn vạn, ông chủ sẽ phát điên mất.
Nhưng vì anh ta biết hiện giờ trong tay Lạc Tú không có ai, không dám thá anh ta đi.
Cho nên giám đốc kinh doanh rất có tự tin.
“Được, vậy thì tới phòng kế toán tính tiên đi, đi thong thả, không tiền.” Lạc Tủ không thèm liếc nhìn đối phương lấy một cái, trực tiếp chốt hạ.
Cái này khiến cho giám đốc kia há hốc mồm.
‘Tống giám đốc Lạc, cái đó không phái không thế thương lượng.” Giám đốc kinh doanh thực sự không muốn rời đi chút nào, vì ờ đây bất kể làm hay không đêu có thế nhận tiền lương, chẳng phải là một chuyện tốt hay sao?
Rời khói đây, với năng lực cúa anh ta, có thế tìm được một công việc có mức lương năm mươi vạn mỗi năm đã là mừng ròi.
“Không có gi đế thương lượng cá, đi đi.” Lạc Tú cười khấy một tiếng.
“Họ Lạc kia, anh có ý gì?” Giám đổc kinh doanh lập tức bật lại.