“Hừ, chính là muốn chèn ép anh ta một phen, thương vụ làm án kia chỉnh lả con đường chết, ở Thông Châu này, tôi nói một tiếng là được, đừng nói ba triệu, ngay cá ba mươi triệu anh ta cũng phải đưa. Nếu không tôi sẽ khiến anh ta không bán nối một căn.”
Một nhóm ỏng trùm bất động sán ớ Thông Châu váy quanh một người đàn ông hơn năm mươi tuối. Người đàn ông này mặc một bộ nhung lụa màu đỏ, thoạt nhìn có vẻ là người có địa vị cao.
Bẽn kia, bới vì dù sao bọn họ cũng ở dưới lầu, Lạc Tú và Từ Văn Binh cũng không vội, đến khi tới thì bữa tiệc đã bát đầu rồi.
Hơn nữa Lam Thục Đoan cũng đi theo, dù sao Lam Thục Đoan ít nhiều cũng từng tiếp xủc qua lại với một số cõng ty truyền thông ờ Thông Châu. Nói khống chừng còn có thế giúp đỡ Lạc
Tú.
Giờ phút này khách khứa đang túm nám tụm ba một chỗ tám chuyện.
Lam Thục Đoan khoác tay Lạc Tú cùng xuất hiện, lập tức hấp dần ánh mât của mọi người.
Một là Lam Thục Đoan cũng được coi là ngôi sao, tất cá mọi người thường xuyên nhìn thấy.
Hai là Lam Thục Đoan giống như một báu vật thực sự. Hỏm nay cô ấy mặc một bộ sườn xám xé tả bó sát, ỏm trọn lấy đường cong hoàn mỹ và vóc dáng cao gầy. Vừa xuất hiện tự nhiên trở thành trung tâm của bữa tiệc.
Rất nhiều ánh mât không kiêng nể gi mà di chuyến trén người Lam Thục Đoan.
Tự nhiên Lạc Tú cũng bị mọi người cùng nhìn chằm chằm.
Dầu sao đi nữa số đãn ỏng được Lam Thục Đoan khoác tay rất
ít.
“Cô Lam Thục Đoan.” Chu Nhất Minh bưng một ly rượu vang đến chào hỏi, cặp mắt một mực dán chặt trên người Lam Thục Đoan.
“Chào tống giám đốc Chu.” Lam Thục Đoan lịch sự cười nói.
Chu Nhất Minh, người đứng đầu truyền thông ờ Thông Châu, là ông chủ của công ty văn hóa truyền thông Tinh Môi. Nếu bạn muốn làm quảng cáo, vậy Tinh Môi nhất định lã lựa chọn hàng đầu, hơn nữa còn là người không thế đâc tội.
Bời vì bọn họ có thể làm cho dự án của bạn trờ nên nối tiếng và cho cả Thông Cháu biết về nó, nhưng bọn họ cũng có khả năng làm cho dự án cúa bạn trớ nên khó ngứi và khiến bạn trớ thành chuột qua đường!
Thậm chí một vài hạng mục của chính phủ cũng tìm đến Chu Nhất Minh xin giúp quảng bã.
Công ty văn hóa truyền thông Tinh Môi chính là doanh nghiệp hàng dầu Thông Châu.
“Vị bẽn cạnh này là?” Chu Nhất Minh cười cười hỏi.
“Vị này chính là ông chủ của Vịnh Bàn Long, anh Lạc.” Lam Thục Đoan giới thiệu một cách rất thương mại.
“Ồ? Hóa ra cậu chỉnh là õng chủ nối tiếng của Vịnh Bàn Long.” Chu Nhất Minh chế nhạo mang theo chút đùa giỡn.
Mặc dù Lạc Tú cũng coi như là có chút tiếng tăm ờ Thông chảu, nhưng anh chỉ nối tiếng trên mấy con đường trâng đen, về máng truyền thông và bất động sán, thật sự không ai biết đến Lạc Tú.
Mặc dù không quen, nhưng tất cả mọi người đều biết một chuyện, chỉnh là có một tên ngốc CƯ nhiên tiếp nhặn con đường chết của Vịnh Bàn Long, vừa nãy bọn họ còn đang bàn tán v’ê chuyện này.
“Tống giám đốc Chu, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lúc này Vương Phi cũng đi tới, xem ra là có quen biết Chu Nhất Minh.
Quả thực là quen biết, vì chính Chu Nhất Minh đã mờ miệng đòi ba triệu mà.
‘Tống giám đốc Chu, hay là chúng ta thương lượng lại chuyện lúc sáng tôi đã nói với ông đi?” Vương Phi dè dặt hỏi.
“Không có gì đế thương lượng cả, ba triệu là tôi đã nế mặt mũi cậu rồi, cậu thanh niên, cậu đừng có mà không biết điều.” Chu Nhất Minh nói.
‘Tôi nói một câu khó nghe, nếu các người ngại nhiều tiên, có thế tìm nhà khác. Nhưng tôi bảo đảm không nhã nào dám nhận.”
“Có điều hôm nay ông chủ của cậu cũng có mặt ờ đây, tôi có thể nê’ mặt một chút.” Khi Chu Nhất Minh nói những lời này, ông ta không nhìn Lạc Tú, ngược lại lả nhin Lam Thục Đoan.
“Chì cần tối nay cô Lam Thục Đoan có thê’ hi sinh một chút, vậy thì chuyện này cũng dề nói thôi mà.” Chu Nhất Minh cười cười, trẽn mặt hiện lẽn một nụ cười bỉ ối.
“Ông nói cái gì?” Lạc Tú híp mát lại, đây là điềm báo sáp nối giận của anh.