Sau đó Vương Phi đem xuống một chiếc bao vả đi về phía Lạc
Tú.
Tên quản lý doanh thu thấy cảnh này bèn lập tức thay đối sác mặt, vé mặt tươi cười chào đón.
Tiện thể nói với Trương Tử Quân.
‘Thấy chưa? Người như vậy mới là khách hàng cứa chúng ta.” Tên quản lý doanh thu rất tự tin vào con mát nhìn người của mình.
“Chào anh, anh có muốn mua nhà không?”
“Không mua, cảm ơn.” Vương Phi cũng không thèm nhìn tên quán lý doanh thu kia, sau đó đi tới trước mặt Lạc Tú.
Tên quản lý doanh thu quan sát Vương Phi từ phía sau bồng sửng sốt, chắng lẽ bọn họ quen nhau?
“Anh Lạc, một ngàn vạn anh duyệt cho đợt vặt liệu trước đã tiêu hết, nhưng thực ra chúng ta có thể bán nhà trước, bời vì có thể bán nhanh.”
“Vê Hái Thượng Minh Nguyệt nói đi.” Lạc Tú gật đầu.
Anh Lạc? Một ngàn vạn? Còn có xe Lamborghini thề thao? Đây là?
Tên quản lý doanh thu sững sờ, Trương Tử Quân cũng có chút ngây người.
“Không ngốc, rất thông minh.” Lúc Lạc Tú rời đi đã quay sang mỉm cười với Trương Tử Quân, sau đó vỗ vỗ vai Trương Tử Quân.
Cái gì gọi là không mua nối?
Không mua nồi căn nhà giá một trăm vạn?
Người ta vung tay chính là hạng mục một ngàn vạn, hơn nữa tài xế của người ta còn lái Lamborghini đến đón.
Chưa hết, bọn họ cỏn ở Hải Thượng Minh Nguyệt, nơi đó có ý nghĩa thế nào, người môi giới nhà không thế không biết đúng không?
Loại người này nói thế nào tài sán cũng phái cá trăm triệu tệ. Thê’ này mà kêu không mua nối nhà sao?
Không mua nối căn nhà giá hơn trảm vạn?
Lạc Tú liếc nhìn tên quản lý doanh thu, cười khinh thường, sau đó rời đi.
Từ đầu chí cuối không nói với anh ta câu nào.
Giống như coi anh ta lả người vô hình vậy.
Vừa nãy còn coi thường người ta, kết quả là chính mình trong
mât người ta cũng bị xem thường.
Phớt lờ là hình thức châm biếm tàn nhân nhất.
Tên quản lý doanh thu bổng dàng lèn một cảm giác bị ngườỉ có tiền khinh thường.
Tên quản lý doanh thu hết nhìn Trương Tử Quân lại nhìn Lạc Tú. cuối cùng anh ta rời đi với vẻ mặt xấu hố.
Trớ lại Hái Thượng Minh Nguyệt, mấy ngày nay Lam Thục Đoan thường xuyên ghé qua, chỉ lè không tìm được Lạc Tú mà thôi. Nhìn ánh mắt oán hận của Lam Thục Đoan, Lạc Tú cười cười, Lam Thục Đoan bảy giở rất giống với một oán phụ cô độc trong khuẽ phòng.
“Anh Lạc, bên phía Vịnh Bàn Long đã khởi công dựa theo yêu cầu của anh. Chúng ta cũng có thế tiến hành chào bán trưởc. Vừa hay tối nay có một cuộc họp mặt cứa phòng phát triến bất động sản và các công ty truyền thông, chúng ta cũng được mời, ngay ở dưới lầu.”
“Có điều bẽn phỉa cõng ty truyền thõng có điếm cố tinh gảy sự. Bình thường công ty truyền thông hỗ trợ làm quảng bá thị trường nhiều lám chỉ là một hai trăm vạn, nếu như mời thêm ngôi sao thì có thế lên tới hơn một ngàn vạn.” Vương Phi báo giá thị trường cho Lạc Tủ, anh ta đã thương lượng qua vời đối phương, nhưng tiếc là không được.
“Bọn họ muốn bao nhiêu?” Lạc Tú hỏi.
Vẻ mặt Vương Phi có phần lúng túng, không biết nên trá lời thê’ nào cho phải.
“Nói đi.” Trong lòng Lạc Tú tính toán qua.
“Ba triệu!” Vương Phi ấp ủng nửa ngày mới mờ miệng nói được.
“Ba triệu?” Lạc Tú cũng hơi sửng sốt, anh vốn nghĩ đối phương chỉ nói thách giá lên một chút, nhưng không ngờ lại nói thách đến mức này, khác gì giết người ăn cướp.
Buổi tối, bên trong Hải Thượng Minh Nguyệt, tầng năm là hội sở có thể tố chức những bữa tiệc riêng tư.
Khách khứa đến đây đều là những nhản vật có máu mặt. Tất nhiên lần này là phòng phát triển bất động sản và công ty truyền thông.
‘Tống giám đốc Chu, õng đỏi bẽn Vịnh Bản Long kia ba triệu phí quảng cáo à?”