“Mẹ kiếp, mày nói ai đấy?” Hàn Phong bực mình, ném quyến sách giáo khoa đang câm trong tay về phía Trân Hữu.
Trong lỏng Hàn Phong, cho dử mâng minh cũng được nhưng nếu ai dám máng Lạc Tú, cậu ta dám liều mạng với kẻ đó.
“Các cậu muốn tạo phản sao? Dám đánh cả thầy giáo?” Trần Hữu nghiêng đầu tránh né sách giáo khoa, có chút bối rối nói.
“Mẹ nó, ông xứng làm giáo viên sao?” Lưu Chí Cường mỉm cười đứng dậy, vươn tay lấy ghế của minh.
Rất có tư thể nếu như nói gì không phù hợp thì cậu ta sẽ đánh Trần Hữu ngay.
‘Tôi nói cho các cậu biết, bây giờ tôi đã là chủ nhiệm lớp các cậu, hơn nữa tôi kém Lạc Tú chò nào mà các cậu lại đối xử với tôi như thế này.” Tran Hữu hỏi ngược lại. “Hừ, ngu ngốc.” Lưu Chí Cường đứng dậy nhấc chiếc ghế trong tay lên.
Cậu ta không thèm nói những điều vô nghĩa với Tran Hữu, anh ta còn không biết thầy Lạc là ai, tại sao lóp số ba có thế thừa nhận hay khuất phục thầy Lạc thì anh ta không rõ lám, anh ta còn so sánh với thầy Lạc ư?
Trong mát Lưu Chí Cường, Trần Hữu chính là một tẽn đại ngốc.
‘Tôi đếm tới ba, nếu thầy còn không cút, vậy thật xin lỗi, hỏm nay thầy phải bò ra ngoài.”
Lưu Chí Cưởng cười khấy nói, nhấc nhấc chiếc ghế trong tay lên, sau đó chỉ ra cửa lớn.
Những người khác của lớp số ba cũng đứng lên theo, trực tiếp cầm đồ vật trên tay, xem chừng giống như thực sự chuấn bị đánh người.
Không nghi ngờ gì nữa, nếu nhỏm người này muốn đánh Tran Hữu vậy thì bọn họ thật đúng là dám ra tay.
Nói đánh là đánh, có thê’ làm gì bọn họ chứ.
Dù sao bọn họ cũng là lớp 12/ 3 khét tiếng.
“Các cậu làm gì vậy, thật muốn làm phản phải không?” Trần Hữu có chút hoáng hốt, anh ta không ngờ học sinh lớp nảy lại có thế chống lại anh ta như thế.
“Bỏ đi, Chí Cường, không thèm nói chuyện với tên ngốc này, chúng ta đi thôi, mọi người nên làm gì thì đi làm đi.”
Hàn Phong vừa nói vừa lấy ra một điếu thuốc châm trước mặt
—……3——-— –—I . ——————- .
Trãn Hữu, sau đó ung dung sải bước ra khỏi phòng học.
Lưu Chí Cưởng liếc nhin Trần Hữu vởi ánh mắt khinh thưởng, sau đó nói với Trần Hữu rầng anh ta là một tên ngốc và đi theo ra ngoài.
Ầm ĩ trong chốc lát, toàn bộ học sinh cúa lớp số ba đều rời đi, không lên lớp nữa.
Nhưng Trần Hữu không dám ngăn cản, anh ta sợ bị đánh.
Nhìn lớp học trống không, Trân Hữu mới phát hiện dường như mọi chuyện không giống với suy nghĩ của anh ta.
Chuyện anh ta tướng tượng mình thu phục lóp 12/3 chỉ với một câu nói không hề xảy ra.
Hơn nữa, thái độ cúa những người nảy đối với anh ta căn bán không giống như những gì anh ta tưởng tượng, bọn họ cũng không coi anh ta ra gì.
Mặc dù không có Lạc Tú, mặc dù anh ta trớthành chú nhiệm của lớp 12/3, nhưng hình như anh ta không có khả năng làm cho những học sinh của lớp 12/3nghe lời.
‘Thế này là thế nào? Chủ nhiệm Trân, cháng phải sáng nay vẫn đang yên đang lành đấy sao? Thầy đã nói những gì với bọn trẻ vậy?”
Thầy giáo dạy lịch sử cầm sách giáo khoa đi tới, nhìn thấy lớp học trống không, nhất thời ngấn người.
Sáng nay chính anh ta đã tự mình đến xem, mấy đứa tré cúa
lớp sổ ba có vẻ như đã thật sự cải tà quy chính, cả lớp còn nghiêm túc ngồi nghe giảng, sao đến buối chiều lại thành ra như vậy rồi?
Phải biết rằng anh ta đã vì thế mà chuẩn bị giáo án thật kỹ, định sẽ lèn lớp giáng bải cho lớp số ba một cách tám huyết, kết quả là mới nửa ngày trôi qua đã quay về nguyên trạng, thậm chí còn trầm trọng hơn?
Trần Hữu bị thầy giáo dạy lịch sứ hói vậy, sâc mặt lập tức trớ nên xám ngoét.
Học sinh của lởp số ba không hẹn mà cùng tụ tập lại trẽn sản thế dục.
Không lâu sau, Hàn Phong thởhốn hến chạy tới.