“Hừ, coi như anh thức thời.” Chu Tử Thiên cười khẩy một tiếng có vẻ đắc ý lạ thường.
Lạc Tú nhớtới An Linh Như, bống nhiên lại lên tiếng.
“Các người xác định tên ngốc này có thê’ bảo vệ An Linh Như chu toàn?” Lạc Tú nhướng mày.
“Anh nói cái gì?” Chu Tử Thiên lập tức nối giận, tên sống dưới đáy xã hội nãy lại dám xem thường anh ta ư?
“Đừng trách tôi không nhác nhở các người, nhất là tên ngu ngốc kia. Người ta mà đến đây anh ta sẽ không cản được bất cử ai đàu.” Lạc Tú rút ra một điếu thuốc, đương nhiên lời nảy lả nói với Phi Long.
Phi Long thở dài một tiếng lầc đâu. Đương nhiên anh ta biết nhưng mà thật sự không có cách nào cá, đây là chuyện giữa hai bên, anh ta cũng không can thiệp vào được.
“Được rồi, coi như tỏi chưa nói.” Lạc Tú nhún vai sau đó quay lại định thu dọn một chút rồi rời đi.
“Đứng lại, anh vừa mới nói cái gì, anh nói tôi không bảo vệ nối ư?” Chu Tử Thiên cười khấy nói, sát khí trên người càng ngày càng đậm. Anh ta không ngại dạy dỗ cho cái tên không biết trcrt cao đất dày này.
“Một tên lưu manh trong xã hội như anh mà dám khinh thường tôi? Lúc tôi giết người anh còn chưa ra đời đâu.” Chu Tử Thiên quát lớn nổi.
“Nếu như anh không xin lôi, tôi không ngại cho anh trải nghiệm
một chút cái gi gọi lả vệ sĩ chuyên nghiệp ” Chu Tử Thiên uy hiếp nói.
Lạc Tú thật sự dừng việc trên tay lại, sau đó nở nụ cười giống như định nghiêm túc xin lỗi.
Nhưng mà ngay lập tức, anh bống xoay người, nhìn về phía Chu Tử Thièn, lại nhìn tên đeo cặp kính vàng kia.
Sau đó không hề có dấu hiệu báo trước, Lạc Tú cử động, tốc độ nhanh như tia chớp.
Lúc này Lạc Tú đi vào phòng khách, cách người đàn ông đeo cặp kính vàng kia ít nhất sáu mét. Nhưng mà chưa hết một cái chớp mât, Lạc Tú đã đứng trước mặt người đản ông đeo kính vàng, mà tay anh cũng như cây kiếm, ngón tay Lạc Tú chi cách người đàn ông đeo kích vàng không quá 1 cm.
Hiện trường lập tức yén tĩnh.
Lúc này Chu Tử Thiên mới phản ứng lại, sờ tay bên hông tìm thứ gì đó.
Nếu Lạc Tú thật sự muốn giết người đàn ông đeo kính này vậy thì hiện tại anh ta đã ngã xuống đất rồi.
Sự thật đã chửng minh tất cá.
“Vệ sĩ? Chuyên nghiệp? Ha ha.” Lạc Tú thu tay lại.
Người đàn ỏng đeo kính vảng vả Chu Tứ Thiên kia tức khâc biến sác, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Chu Tử Thiên nhịn đến đỏ bừng mặt, vừa rồi còn nổi minh chuyên nghiệp nhưng chớp mât Lạc Tú đã dạy dổ cho anh ta một bài học, dùng thực lực nói cho anh ta biết, anh ta chính là đồ nghiệp dư.
Lạc Tú bỏ đi, cầm theo túi rời đi.
‘Tuy nói thế này có thể sẽ hơi mạo phạm nhưng tôi muốn nói, mong các người đừng có hối hận bới vi mời được Lạc Gia ra tay không phải lè một chuyện dễ dàng, thật sự không dè dàng gì đâu.” Phi Long bỏ lại những lời này, sau đó đi theo ra ngoài.
Chu Tứ Thiên có thế báo vệ được An Linh Như sao? Đáp án rất rõ ràng, hoàn toàn không bảo vệ nối.
Nhìn thấy bóng lưng Lạc Tú rời đi, Chu Tứ Thiên nâm chặt nâm đấm.
Đi ra ngoài chung cư, đến cống trưởng, Trần Hữu đã chở ớ đáy, anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta lại biết Lạc Tú sắp phải đi rồi, vì vậy trên mặt anh ta lộ ra vẻ đâc ý cực kỳ, còn có sự châm chọc nông đậm.
Tôn Huy Nam cũng như vậy, giống như giờ phút này bọn họ mới là người thâng.
“ỏ, thế nào đây, thầy Lạc phái đi à?”
“Yên tâm đi, tôi sẽ thay anh chăm sóc thật tốt cho lớp số ba.” Trần Hữu rất đâc ý nhìn Lạc Tú, cuối cùng bảy giở anh ta cũng sáp tiếp nhận lớp 12/ 3.
“Ngu ngốc.’