Bây giờ An Linh Như vần có hơi mất hồn, hiến nhiẻn đang sợ hãi vô cùng.
Lạc Tú cũng cảm thấy đèm nay thật xui xẻo, hai bên cùng nhau xảy ra chuyện, cũng may là bán thản đú nhanh, nếu không thật đúng là không dễ cứu được.
“Hàn Phong, em đến ký túc xá nam ôm mấy cái mền đến đây, đém nay các em ở đây đi.” Dù sao ký túc xá nữ cũng không ở được nữa.
Hơn nữa, Lạc Tú không thế đê’ An Linh Như rời khỏi tầm mẳt của mình nữa, dứt khoát đế mấy nữ sinh ở lại với anh ở nơi này cho khỏe.
Dù sao nơi ở của anh cũng khá lớn, còn có hai gian phòng trống.
Sau khi Hàn Phong ôm chăn bông đến.
Cả Thi Thi và các nữ sinh gặp chuyện không may ờ hộp đẽm đều xin lồi Lạc Tú.
“Em xin lỗi thầy Lạc.” Hàn Phong cũng rất chân thành xin lỗi.
“Không sao đâu, tôi cũng sẽ không so đo với mấy đứa nhóc các em. Sau này nên chú ý đến an toàn của bản thân. Thầy có thế đến kịp thời cứu các em một lần, nhưng không đám bảo sẽ có lần thứ hai.”
“Được rồi, đoán là đêm nay các em đều mệt mỏi rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đi.” Lạc Tú đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Trong một văn phòng.
“Cô Trương, chuyện này chúng tôi tiếp nhận rồi!” Một người đàn ông đeo kính gọng vàng đấy kính, mặt không chút thay đối.
Mà ờ phía đối diện, người phụ nữ mặc lề phục vần chưa lên tiếng, Phi Long ở một bên đã siết chặt tay.
“Nhưng trước đó đã mời Lạc gia đi bảo vệ con gái của giáo SƯ An rồi, hơn nữa Lạc gia mới chỉ bảo vệ cô ấy được vài ngày.”
“Hừ, đó là lý do tại sao chúng tôi càng cần phải tiếp nhận. Cậu ta là một tên xã hội đen thì có thế bảo vệ tốt cho con gái của giáo sư An sao?*
“Nào, đế tôi giới thiệu cho các người.” Người đàn ông đeo kính gọng vàng búng tay, nhất thòi cửa văn phòng bị đẩy ra. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, cơ bắp cuồn cuộn, cao gần hai mét như một cây cột điện sắt bước vào.
Đôi mát của người đàn ông lộ ra vẻ sáng ngời, cả bộ dạng thần thái của người đó đều là loại cảm giác sác bén và điềm đạm, thậm chí toàn thân còn mang theo sát khí!
“Chu Tử Thiên, vệ sĩ số một Hoa Đông!”
“Ông Lưu xin hãy yên tâm, nhiệm vụ mà chu Tử Thiên tôi đảm nhận chưa bao giờ thất bại.” Có thế thấy Chu Tử Thiên rất tự tin vào bán thân, có thái độ kiêu ngạo khác thường.
“Về phần Lạc Tú kia, trong mắt Chu Tử Thiên tôi, cậu ta chỉ là kẻ nghiệp dư không thế thượng đài. So vởi người chuyên nghiệp như tôi thì càng không đáng nói.” Chu Tử Thiên khinh thường nói.
“Nhưng mà…”
“Không sao, qua ngày mai thì để cho cậu ta cút đi đi!”
Phi Long nâm chặt tay, trèn mặt lộ ra vẻ tức giận.
“Alo, chủ nhiệm Trần, tin tốt, nghe nói hiệu trưởng vừa nhận được một cuộc điện thoại, ngày mai tên họ Lạc sẽ cút đi!’
“Tỏi nói các cậu nghe, lúc ấy các cậu không nhìn thấy thầy Lạc ngầu thế nào đâu.” Hàn Phong vừa khoa chân múa tay vừa hưng phấn nói.
Cả lớp số ba vây quanh bén cạnh Hàn Phong, nghiêm túc nghe cậu ta kế chuyện.
“Lúc ấy thầy Lạc cười khấy một tiếng, Quảng Khôn? Sau đó thầy lại hét to, Quảng Khôn, nhảy lên trên cho tao.”
‘Tôi nói các cậu nghe, lúc ấy Quảng Khôn gân như chạy bò lên trên, sợ té đái ra quần. Lên trên đó, thầy Lạc tát mạnh một cái lên mặt Quảng Khôn, Quảng Khôn bị đánh không dám nói câu nào.” Trên mặt Hàn Phong lộ ra vẻ sùng bái.
“Đó là Quảng Khôn đấy, lão đại của khu Tân Bắc. Trước mặt hơn một trăm đàn em của mình, anh ta bị thầy Lạc đánh không dám ho he câu nào.” Hàn Phong còn đang bốc phét thì tiếng chuông vào học đã vang lên.
“Reng reng reng…”
Nhất thời tất cả lớp số ba nhanh chóng ngồi ngay ngán chỉnh tê ờ vị trí của mình, lấy sách giáo khoa ra ngôi chờ đợi.
Không ai dám nghịch ngợm, cũng không có ai dám gây sự như trước kia nữa.
Có lẽ là vì hiện giờ học sinh cá lớp đều đã bị Lạc Tú thuần phục, có lẽ là vì Lạc Tú đã mở cuộc họp phụ huynh, bọn họ đều đã bị ba mẹ cảnh cáo.
Nhưng lý do quan trọng nhất chính là, hóa ra thầy Lạc chính là Lạc Gia trong truyền thuyết.
Đó là thần tượng của lớp số ba bọn họ.