Một khấu tiếu liên mp7 cúa Đức, họng súng bât đầu phát ra tia lửa.
“Đùng đùng đùng đùng…”
“Đi chết đi, lợn da vàng, sao mày dám làm đồng đội của tao bị thương.” Allen cười điên cuồng, ngay cả súng tiếu liên cũng không được che đậy.
Loại áp chế hỏa lực này khiến cho Lạc Tú có hơi chật vật, nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng gì. Sau đó Lạc Tú đột nhiên hét lên một tiếng, giữa vẻ mặt kinh hoàng của đối phương, anh trực tiếp lao tởi, tiếp đó đấm một quyền vào ngực Allen.
Rõ ràng là Allen không ngờ rằng sẽ có người ngăn được súng tiếu liên!
“Hả, đồ ma quỷ này!” Allen ngã xuống đất với vẻ mặt ngờ vực.
“Bọn tao vẳn còn mười đồng bọn, bọn họ sẽ báo thù cho tao.” Đây là di ngôn của Allen.
Lạc Tú đâu có thời gian đế đối phó với anh ta vào lúc này, điều quan trọng hơn là phải cứu người.
Lạc Tú nhanh chóng xẻ một tấm rèm đang cháy, ném nó sang một bên, băng qua ban công, nâm lấy nó và treo nó lẻn không trung cho An Linh Như.
Kéo An Linh Như lên.
Khi An Linh Như lên tới nơi, cô ta lao thắng vào vòng tay của Lạc Tú.
‘Thầy Lạc, hu hu, em tướng mình sâp chết rồi, hu hu.” Rõ ràng là An Linh Như đang sợ hãi.
Lạc Tú vồ nhẹ vào lưng An Linh Như, cảm nhận được sự mềm mại ấm áp khác thường trong ngực.
“Được rồi, không có việc gì rồi, em đi ra bên ngoài chờ thầy trước.”
An Linh Như dường như cũng phát hiện ra điều gì đó, dù sao cô ta cũng đang mặc đồ ngủ, không mặc đồ lót.
An Linh Như đỏ mặt, sau đó chạy ra ngoài.
Lạc Tú còn nhanh hơn, nhanh chóng chạy ra hành lang, vặn chốt chữa cháy, mở vòi nước rồi chạy về hướng ký túc xá.
Ba phút sau, ngọn lửa được dập tát.
Lạc Tú ngồi xốm xuống và xem xét tẻn lính đánh thuẻ kia một chút.
Trong cơ thế hai người dường như có cái gì đó không ốn, Lạc Tú ngứi thấy mùi máu mới hiếu rõ.
Hai người này có lẽ đã bị tiêm những thứ sinh hóa, hoặc một số kích thích tố, khiến cơ thế của họ có phản ứng, sức mạnh và cá sức chống đỡ cao hơn nhiều so với ngườỉ binh thường, gần như đều có thực lực của Mộ Dung Hùng.
Anh cũng không nghiên cứu nhiều, hiện giờ An Linh Như bị dọa sợ đến nỗi chân cũng mềm rồi. Lạc Tú cũng dứt khoát không tránh hiềm nghi, bế An Linh Như bước xuống lầu.
Thấy ngọn lửa được dập tắt, An Linh Như đã được giải cứu, các nữ sinh khác cũng lần lượt chạy theo.
Nhất thời dưới lầu ký túc xá vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Trân Hữu nhìn chầm chằm Lạc Tú, nám chặt tay.
Tại sao?
Tại sao mày chưa chết?
‘Thầy Trần, thầy còn mặt mũi ở đây sao?” Một nữ sinh máng.
“Lạc Tú!” Lần này Trần Hữu bị nói đến đỏ mặt, thực sự cám thấy xấu hố, quay người rời đi.
Còn Lạc Tú thì bế An Linh Như về căn hộ giữa tiếng vỗ tay của đám đông.
Vừa tới căn hộ đã thấy Hàn Phong và mấy nữ sinh khác đang đợi ở đây rồi.
Lạc Tú đặt An Linh Như xuống và mở cửa. Một loạt người theo sau vào.
Thầy, vừa rồi ở trường có chuyện gì xảy ra sao?” Hàn Phong
hỏi.
“Đã không có việc gì rồi.”