‘Tránh ra cho tôi, đừng cản đường!1’ Lạc Tú đấy Tôn Huy Nam đang chặn cứa sang một bèn, sau đó gọi một tiếng, nữ sinh ớ cửa cũng bước sang một bên.
“Thầy Lạc?”
“Là thầy Lạc!”
“Thầy Lạc muốn lên à!”
“Thầy Lạc, một mình thầy có làm được không? Phía trẽn không chỉ có hỏa hoạn mà còn có cả tay súng nữa!’1 Một học sinh nhìn thấy Lạc Tú chuấn bị đi lên thì lo lầng hỏi.
“Bất kế lả biến lứa hay mưa đạn, một minh tôi là đủ!” Thản hình Lạc Tú nhoáng lên một cái, lao lên.
Lại là cái thằng Lạc Tú kia!
Trong mầt Trần Hữu mât lộ ra tia sáng dữ tợn nhìn Lạc Tú, nhưng không thế ngăn cán.
“Thầy Trân, thầy không chỉ là người thầy mà em luôn kính
trọng, mà còn là tấm gương của em, nhưng hôm nay em đã rất thất vọng về thầy. Em chưa bao giờ nghĩ râng thầy lại là một kẻ hèn nhát như vậy!” Một bạn học nữ chỉ vào Trần Hữu mà mắng.
“Thầy Tran, thầy còn chém gió với tụi em lã thầy từng du học ờ Châu Mỹ, học được tinh thần hiệp sĩ. Nhưng em lại chầng thế thấy được chút tinh thần hiệp sĩ nào ở thầy. Thậm chí ngay cả những phấm chất cơ bản nhất của một nhà giáo mà thầy cũng không có!” Một bạn học nữ khác cũng tham gia.
‘Thầy Trần, mấy ngày nay trong lớp thầy thường xuyên chửi bới thầy Lạc, vậy mà bây giờ xem ra, với một kẻ nhát gan như thầy thì cũng không bầng dù chí một phần nghìn của thầy Lạc!” Một bạn học nữ khác chỉ vào Trân Hữu mắng.
“Đúng đó, thầy là cái gì chứ? Bây giờ đang trong thời điểm nguy cấp như vậy, thầy Lạc người ta cũng dám lẻn, nhưng thầy lại như con rùa rụt đầu vậy. Lần trước ở nhà ăn em đă muốn mắng thây rồi.”
Rất nhiều học sinh thực sự bị chọc giận. Nhìn Lạc Tú đang lao lên không chút do dự, rồi lại nhìn Trân Hữu, chênh lệch thực sự không phải tí tẹo tèo teo mà là hiện tại Trân Hữu có vẻ cũng sẽ không xứng đế so sánh VỚI Lạc Tủ.
ít nhất người ta có thế hành động quyết đoán ở thời điếm nguy cấp, không ngại nguy hiểm. Mà sau khi Trần Hữu đến đây, ngoài một biện pháp không thỏa đáng thì chỉ đứng ở phía dưới xem náo nhiệt.
Nhưng đối mặt với những lời buộc tội. Trân Hữu không những không cảm thấy xấu hổ mà còn bật cười.
Anh ta vốn chỉ tiết lộ một chút gì đó rồi sau đó là gây rác rối cho Lạc Tú.
Dù sao nếu có chuyện gì xảy ra với học sinh của lớp ba, Lạc Tú chắc chân sẽ không thế thoát khỏi can hệ.
Tuy nhiên có một điều mà Trần Hữu không biết, anh ta không biết An Linh Như quan trọng như thế nào, cũng không biết mục đích thực sự của Lạc Tú khi tới nơi này là báo vệ An Linh Như.
Nhưng Trần Hữu hiện đang rất vui vẻ.
Vì phía trên quá nguy hiếm, bốn tên lính cứu hỏa vừa đi lên thì tất cá đều bị tiêu diệt, bọn côn đồ phía trên thật sự có súng.
Hơn nữa, ngọn lửa bên trẽn đã bắt đầu lan rộng, cho dù không có tội phạm thì cũng rất dề bị thiêu chết trên đó.
Hiện tại còn khoe khoang anh hùng làm gì?
Trong mât Trân Hữu, đó là một hành vi ngu ngốc.
Chỉ cần Lạc Tú đi lên, vậy thì khả nâng sống sót gần như bằng không.
Cho nên đối mặt với những lời mắng mỏ, Trần Hữu lạỉ không hề quan tâm một chút nào, ngược lại trong lòng rất vui vé.
Nói cho cùng, cái chết của Lạc Tú dường như khiến anh ta cảm thấy sung sướng và nhẹ nhõm hơn là bị học sinh mắng.
Tốc độ của Lạc Tú rất nhanh, đã vọt tới tầng mười lăm, nhưng cũng ngay tại tầng mười lăm.
Lạc Tú đã nhìn thấy bốn xác chết nằm trên mặt đất, một trong số những xác chết tình cờ rơi trên cửa số bên cạnh lối đi, kính bị vỡ, trực tiếp xuyên vào người từ vết thương, sau đó đánh nát thủy tinh.
Và cái xác đó giống như chỉ đúng lúc mẳc kẹt ngoài cửa sổ, hỏa lực mạnh như vậy!
Chầng lẽ là súng tiểu liên?
Lạc Tú nhướng mày, đối phương lại có thế mang theo súng tiếu liên đến?
Nhưng điều quan trọng hơn lúc này là phải cứu người, Lạc Tú không kịp nghĩ lại, trực tiếp vọt qua.
Khi đến ký túc xá đang bốc cháy, Dilos và Allen vô cùng lo lâng, bởi vì bọn họ thật không ngờ mục tiêu đẫ chạy tới ban công, lại còn suýt chút nữa ngã xuống.
Nhiệm vụ được giao là đưa những người còn sống trở về, chứ không phải một cái xác trở về.