Chỉ phù này không có tác dụng gì lớn, nhưng nó tương tự như tử máu liên hoàn trùng. Một khi bên An Linh Như phát sinh nguy hiểm, vậy thì chỉ phù này sẽ nóng lèn. Hiện tại chỉ phù nóng lên rồi.
Vậy thì châc chân bẻn An Linh Như đã xáy ra chuyện.
“Quảng Khõn, đưa tụi nó về trường học.”
Quảng Khôn định trả lời thì bóng dáng của Lạc Tú đã biến mất.
Hàn Phong sững sờ, sau đó có hơi ngớ người.
Giờ thì cậu ta đã biết những hành động và suy nghĩ trước đây của mình thật ngây thơ như thế nào!
Kỳ thật, trước đây cậu ta rất coi thường thầy Lạc, thậm chí còn muốn tìm đại ca của mình đế xử lý thầy Lạc.
Cũng may, hôm đó gặp vận may, Lạc Tú có việc đã rời đi từ
trước, nếu không sẽ gảy ra vô số râc rối.
Đại ca của đại ca của mình chi như một con chó ở trước mặt Lạc Tú, thậm chí còn không dám nói dù chỉ một lời tàn nhẫn, vậy mà mình còn coi thường thầy Lạc?
Hơn nữa bất kế như thế nào cũng không ngờ rằng Lạc gia mà cậu ta ngưỡng mộ nhất lại chính là thầy Lạc.
Lại ở trước mặt mình mỗi ngày.
“Hàn Phong, trước đó cỏ phải chúng ta hơi quá đáng h không? Hay nên nói là quá may mắn?” Thi Thi cũng sợ hãi một hồi.
Cho đến đêm nay, bọn họ mới biết bộ mặt thật của thầy mình, nhưng trước đó bọn họ lại chống đối với nhân vật như vậy, quả là muốn tìm cái chết!
Giờ thì cuối cùng họ cũng biết tại sao ba của Chí Cường lại có thể bị gọi đến, và giờ họ mới hiểu tại sao Diệp Thánh Đào lại bị đánh dã man như vậy.
Bởi vì người ta chính là Lạc gia trong truyền thuyết của Thống Châu!
Thần tượng bọn họ sùng bái nhất!
Đoán chừng Lạc Tú cũng đã nói với phụ huynh của họ rầng đừng tiết lộ thân phận của anh. Nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn tối nay, có thế bọn họ còn chắng hay biết gì.
‘Trở về rồi nhanh chóng xin lổithầy Lạc đi. Má ơi, nghĩ lại mấy
ngày nay mình chống đối với thầy Lạc mà vẫn còn sống, tôi cảm thấy mình thật may mân.” Hàn Phong tặc lưỡi.
Điều này quả là đáng sợ.
Sau khi biết giáo viên chủ nhiệm của mình là ai, chút kiêu ngạo nhỏ nhoi của cậu ta lập tức tan tành.
Trước mặt Lạc gia, Diệp Kính Bình cũng không cuồng vọng như vậy. Nhóm người bọn họ đúng thật là nghé con mới sinh không sợ hổ, cứ lang thang mù quáng trước mặt hồ.
Mà trong ký túc xá nữ uất Kim Hương, hầu hết học sinh ớ ký túc xá hôm nay đều đã về nhà, vì vậy ký túc xá có vẻ yên tĩnh và trống trải.
Ký túc xá của An Linh Như tất nhiên cũng chỉ còn lại một mình An Linh Như. Trước đây An Linh Như sẽ ôm một cuốn sách kinh dị xem đến khi lăn ra ngủ.
Nhưng buổi tối hôm nay hoàn toàn ngược lại, ký túc xá của An Linh Như lại rất náo nhiệt. Năm sáu cô gái mặc đồ ngủ tụ tập lại, sau đỏ tât đèn thâp nến, lại đang chơi điệp tiên.
Nhóm người An Linh Như đã chơi đến phút cuối cùng, bầu không khí đã trở nên đáng sợ và kỳ lạ.
“Mời Điệp Tiên.”
“Ầm!” Đúng lúc này, cứa ký túc xá của An Linh Như đột nhiên ầm một tiếng mả bị mở ra.