Hàn Phong hiện tại đang nắm trên mặt đất, một bên mât sưng lên không nhìn thấy được, thậm chí ý thức cả người gần như không thanh tỉnh.
Mà trong phòng riêng là tiếng khóc la của bốn cô gái Thi Thi truyền vào lồ tai cậu ta.
Hàn Phong nềm chặt nắm đấm, nước mắt rơi thẳng xuống trong tuyệt vọng.
Cậu ta hối hận rồi, bởi vì cậu ta đã hại bốn người Thi Thi.
Trên thực tế, cửa khấu Hải Đường không xa trường uất Kim Hương, nếu lái xe thì chỉ mất hai đến ba phút.
Vì vậy, gần như không đầy hai phút. Lạc Tú đã đến cửa.
Sau đó Lạc Tú đi thẳng lên lầu.
Trước cửa phòng sô ba có hai gã đàn ông vạm vỡ đứng đó. vẻ mặt của hai người khó chịu, mẹ nó, đại ca đang sung sướng ở bẽn trong, bọn họ phải trông cửa! Chỉ mong đại ca sướng đủ rồi thì hai người bọn họ còn có thể đi vào chơi một chút.
Đó là em gái học sinh chân chính đó!
Hai người đang suy nghĩ thì chợt thấy có một thanh niên đang đứng trước mặt mình rồi.
Hai người thoáng có chút nghi hoặc, hình như vừa rồi không phát hiện có ai đi qua mà nhỉ?
“Cút, đừng có mù, đây không phải là nơi mày có thể đến.” Một
■57 r–
tên vạm vỡ mặc áo ba lồ đen to lớn chửi bới.
Còn Lạc Tú cố nhìn vào bẽn trong, ngay lập tức nhìn thấy mấy cô gái Thi Thi đang giãy giụa. Đây không phải là học sinh trong lớp của anh sao?
Một ngọn lửa giận không tên tức khâc dâng lẻn.
Chầng mấy khi Lạc Tú nối giận, nhưng một khi đã tức giận thì rất khó giải quyết.
Phủi tay một cái, trực tiếp đánh bay một tên vệ sĩ.
Với sức mạnh cúa Lạc Tú vừa rồi, tẽn vệ sĩ đó không chết cũng tàn tật.
Sau đỏ tẻn vệ sĩthứ hai thậm chí còn không nhìn rỗ, chỉ cảm giác trên bụng mình như bị một con voi giẫm lên vậy. Dưới cơn đau dữ dội, gã ta cũng bay ra ngoài, trực tiếp rơi từ lâu hai xuống sàn nhảy của lầu một.
Nhất thời tiếng thét chói tai vang lên.
Đó là một cánh cửa kim loại, nhưng lúc này toàn bộ khung cửa đều bị nứt ra, Lạc Tú đã đá ra một cách thô bạo!
Cánh cửa loảng xoảng kêu một tiếng rồi rơi xuống đất.
Bên trong, Hàn Phong ngã xuống đất, áo lót của Thi Thi bị xẻ làm đôi, lộ ra một nửa da thịt trắng nõn.
Còn những nữ sinh khác cũng không khá hơn là bao, quần áo
của họ đã bị xé toạc.
Nếu Lạc Tú đến chậm một bước, mấy nữ sinh này e là đã thật sự chịu khố rồi.
Động tĩnh này đương nhiên khiến Đao Ba và người đàn ông trong phòng dừng lại, sau đó nghi hoặc xoay người nhìn về phía Lạc Tú.
Đao Ba đang muốn hỏi thì Thi Thi lại giành mờ miệng trước.
“Thầy Lạc, thầy Lạc cứu chúng em với!” Cả người Thi Thi run lên, trên nửa khuôn mặt còn có dấu vết từng bị tát, nước mát chảy ròng ròng.
Ba nữ sinh còn lại cũng khóc trôi hết lớp trang điểm, cuộn mình vào nhau mà run bần bật.
“Thầy?”