Diệp Quốc Uy nói xong cũng rời đi, đương nhiên, Diệp Thánh Đào cũng bị lôi đi theo, nếu vẫn tiếp tục không được nghỉ ngơi điều trị thì cậu ta thực sự sắp chết đến nơi rồi.
Ngồi trên xe, Diệp Thánh Đào bày ra vẻ mặt oan ức hỏi vì cái
gì?
“Thằng con mất dạy này, mày còn mặt mũi đế mở miệng hỏi nữa à? Suýt chút nữa là nhà họ Diệp đã bị mày phá nát rồi, mày nghĩ ba mày làm vậy là để đánh mày sao? Ba mày đang cứu mày với nhà họ Diệp đấy!”
“Mày nghĩ chủ nhiệm lớp của mày là ai hả? Cái mạng này của ba mày cũng do người ta một tay cứu đấy!’
Diệp Quốc Uy quát lớn, nếu không phải Diệp Thánh Đào bị đánh đến nỗi thân xác nát như sâp chết thì có lẽ ông ta sẽ nhấc chân lên đá thằng con mình thêm mấy phát nữa mới hả.
“Thầy ấy là Lạc Gia ư?” Diệp Thánh Đào ngây ngốc.
“Chứ còn ai được nữa? May là người ta không muốn so đo thua thiệt với mày, chứ không thì chỉ một đầu ngón tay của người ta thôi cũng đủ đế ấn chết mười cái mạng như mày. Đến ông nội mày còn không dám nói chuyện trước mặt anh ta như thế, mà con mẹ nỏ, một thẳng oắt như mày dám ngông cuồng trước mặt người ta như thế?”
Diệp Quốc Uy nghĩ lại thêm giận, thuận tay tát thẳng lẽn mặt Diệp Thánh Đào một cái.
“Xem như lần này mày may mân nhặt lại được cái mạng, lúc ấy ba mày còn bị mày dọa đến nỗi toát hết mồ hôi lạnh, mà mày vần còn đứng đó điẻn rồ tìm cái chết.”
Khuôn mặt Diệp Quốc Uy lạnh băng, ngay giờ phút này, ông ta có cảm giác như mình vừa dạo một vòng cửa âm phủ về.
Bởi vì thực tế, người càng lợi hại thì tính tình lại càng kỳ quái, có thế tự dưng tức giận rồi lại không, mà một khi họ đã tức lên thì chỉ có thể gói gọn trong hai từ tai họa thôi.
Sau khi tức giận xả một tràng dài, Diệp Quốc Uy cảm giác đầu đau kinh khủng, ông ta tự hỏi sao mình lại sinh ra một thằng con ngốc thế?
Chọc ai không chọc, lại cố tình bày trò đi chọc lên đầu lên cổ Lạc Tú.
Mà Diệp Thánh Đào giờ phút này cũng chỉ biết cứng họng nhìn trân trối, này có đánh chết cũng không oan, bản thân to gan dám mở miệng buông lời uy hiếp Lạc Gia trong truyền thuyết, hiện tại bị đánh một trận như vậy vẫn còn nhẹ.
Mà bây giờ, Lạc Tú đang đi về phía lớp số ba, nhìn Lạc Tú đang bước từ sân thế dục tới, lớp số ba nổi danh là lớp điên cuồng nhất, loạn nhất, nghịch nhất giờ lại đang run sợ không ngừng.
Đặc biệt là sau khi chửng kiến cảnh tượng đó, họ lại càng sợ hơn.
Thấy Lạc Tú đang đi về phía lớp số ba, cả đám học sinh lập tức chạy vội vào phòng học ngồi ngay ngán.
Đến khi Lạc Tú đặt chân vào cửa lớp số ba, cả gian phòng lặng ngăt nhưtờ, không còn cái thái độ nhớn nhơ, mặc kệ người nào tới thì tới như trước nữa.
GIỜ phút này, cả đám học sinh nghịch ngợm dường như biến thành những đứa trẻ ngoan, ngồi im trên ghế, đến thờ mạnh cũng không dám.
Đám học sinh kiêu ngạo ương ngạnh ngày trước, giờ có thế còn ưu tú hơn cả lớp tốt nhất trường nữa kìa.
Trong khi đó, Lạc Tú mới đến đây chưa được một tuần!
“Ngày mai thầy muốn mở một cuộc họp phụ huynh, các em quét dọn phòng học chút đi, à đương nhiên, các em không
quét cũng được.” Nói xong Lạc Tú lập tức rời đi, không mở miệng nói thêm câu nào nữa.
Nhưng tất cả học sinh ở lớp số ba đều rơi vào trạng thái tim đập muốn rơi ra ngoài.
Cái này còn tệ hơn cả việc Lạc Tú tới đê’ mắng bọn họ nữa. Đến nỗi nói không quét dọn cũng được?
Đùa à, sao có thể không quét dọn cơ chứ?