Cả lớp bỗng sục sôi.
Đại ca Diệp là nhân vật làm mưa làm gió, quyền lực nhất ở uất Kim Hương này, được vang danh học sinh trung học mạnh nhất trong lịch sử, nhưng hiện giờ thì lại thẻ thảm không khác gì một con chó.
Dáng vẻ đó khiến bao người phải khiếp sợ, đặc biệt là khi vệt máu đỏ tươi chảy dài, trông thực sự chói mât vô cùng.
“Các cậu mau nhìn kìa, hình như đó là ỏng nội của Diệp Thánh Đào thì phải, là ông cụ Diệp đó!”
“Đúng rồi, kẻ quyên thế trong số những kẻ quyền thế!*
“Giờ ông ta đang đi chung với thầy Lạc, nhìn dáng vẻ giống như đang cười làm lành thì phải?”
Trước đó lớp số ba có mấy người còn tỏ rõ thái độ không phục, nhưng giờ thì họ đă phục hoàn toàn rồi.
Từng nét biếu cảm trên khuôn mặt họ như thế hiện rõ chí hướng nghĩ đến lại sợ.
“Rốt cuộc thì thầy Lạc có địa vị thế nào nhỉ, đến Diệp Thánh Đào mà cũng bị thầy ấy đánh có ba quyền đã lăn lốc thế rồi.”
“Chí Cường, lần này đại ca Diệp thảm hại như thế là do cậu hại đấy.”
“Chúng ta cỏ nèn đi tới xin lỗi thầy Lạc khỏng nhỉ?”
Lúc đặt chân tới căn hộ nơi Lạc Tú ở, Diệp Quốc Uy vác theo
Diệp Thánh Đào rồi thẳng tay ném cậu ta trước cửa căn hộ, hoàn toàn không màng đến một Diệp Thánh Đào đang rơi vào trạng thái bi đát nửa sống nửa chết kia.
“Lạc Gia, vô cùng xin lỗi vì đã gây phiền toái cho cậu, trờ về tôi sẽ dạy dồ thầng nhóc này một trận ra trò.” Diệp Quốc Uy buông lời xin lồi trước.
“Con mẹ nó chứ, mày đừng có giả chết trước mặt tao nữa, mau chạy tới quỳ gối trước mặt Lạc Gia xin lỗi cho tao!” Diệp Quốc Uy giơ một chân đá mạnh vào người Diệp Thánh Đào, nhưng ông ta đảu có ngờ, Diệp Thánh Đào giờ phút này đã ngất từ bao giờ rồi.
Thật sự mà nói thì đối với Diệp Thánh Đào, Diệp Quốc Uy cũng giống Diệp Kính Bình, hai người họ cực kỳ cưng chiều cậu ta, nhưng ngay khâc này, Diệp Quốc Uy không thế không ra tay tàn nhẫn được.
Bời vì chỉ cần một hành động hay cử chỉ không tốt thôi có thể đấy nhà họ Diệp đến bước đường rước họa lớn ngập trời!
Mánh khóe, bản tĩnh của Lạc Tú thế nào bọn họ đã tận mât chứng kiến, kiếu người như thế có thế ba quyền là đánh bại cả Vạn Thiên Sơn.
Anh thực sự là một nhân vật cực kì kinh khủng.
Nhân vật tầm cỡ như vậy thì ai dám chọc?
“Thôi bỏ đi, đứa nhỏ này cần phải dạy dỗ nhiều nữa mới được, ỏng cụ Diệp, lần này là vì tôi có quen biết với nhà họ Diệp từ trước nên mới vậy, nhưng lần sau thì tính sao đây?” Lạc Tú lên tiếng nhác nhở.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, ngay lập tức đã khiến Diệp Kính Bình toát mồ hôi lạnh.
Cảu nói này quả thực không sai, lúc này đây, cháu mình đác tội với người có quen biết với nhà họ Diệp, hơn nữa quan hệ đôi bên cũng không tệ lám.
Nhưng tiếp theo thì sao chứ?
Nếu lại đâc tội với người không thế trêu vào, vậy thì mọi chuyện chầng phải sẽ rất khó giải quyết hay sao? Tuy nhà họ Diệp có quyền thế và địa vị thật, nhưng át vẫn sẽ tồn tại những người mà nhà họ Diệp không thế trêu vào.
May là lần này Lạc Tú không truy cứu, nếu không mọi chuyện châc chân sẽ loạn tung lên rồi.
“Mà đúng rồi, ngày mai tôi có cuộc họp phụ huynh, ông nhớ tới đấy!” Lạc Tú nhìn Diệp Quốc Uy nói, Diệp Quốc Uy nghe xong cũng gật đầu.
“Lạc Gia, hôm nào đó tôi chắc chân sẽ mở tiệc xin lỗi cậu.”