“Đánh, đánh chết nó cho tao!” Diệp Kính Bình tức giận đến nỗi thực sự muốn đánh chết Diệp Thánh Đào.
Bấy giờ Diệp Thánh Đào đã thật sự sợ hãi, ngay cả ông nội cũng muốn đánh chết mình ư?
Diệp Quốc Uy túm lấy cố áo Diệp Thánh Đào, sau đó vung tay giáng cho cậu ta hai cái bạt tai, ba cái răng bay ra ngoài.
“Tiếu Uy, đừng thật sự đánh đến nỗi gây chết người.” Lạc Tú nói xong câu đó bèn lên xe.
“Tiểu Uy?” Thầy Lạc dám gọi ba mình là Tiểu Uy ư, rốt cuộc thầy ấy là ai, Diệp Thánh Đào thầm nghĩ.
Cuối cùng, có thế nói là Diệp Thánh Đào đã bị đánh đến thừa sống thiếu chết, không còn ra hình người nữa.
Sau đó bọn họ quay về trường học.
Trong lớp ba.
“Chí Cường, vừa rồi cậu gọi điện cho đại ca Diệp làm gì vậy?” Vài cậu học sinh hỏi.
“Tôi làm vậy là đế bịt miệng cậu ta, lần này không thế trách là
làm anh em mà lại không giúp đỡ, chỉ là tôi sợ bị liên lụy thôi.”
“Chí Cường, đó là đại ca Diệp đó, cậu nói thầy Lạc có thể mời ba cậu đến đã rất đáng kinh ngạc rồi, nhưng chác gì thầy ấy đã có thế mời cả ba đại ca Diệp đến?”
“Hơn nữa, nói một câu hơi khó nghe thì ở nhà đại ca Diệp là tiếu tố tông, từ nhỏ đến lớn luôn được người nhà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.” Một học sinh khác tỏ vẻ ngưỡng mộ.
“Vì thế, dù đại ca Diệp có phạm lỗi lớn đến đâu cũng sẽ không có chuyện gì đâu. Thậm chí nhà họ Diệp còn ra mặt giúp cậu ta thu dọn tàn cuộc ấy chứ. Chút chuyện cỏn con như trốn học, nhà họ Diệp cũng lười quan tâm.” Cậu học sinh này vừa dứt lời, ai đó đã lập tức thốt lẻn đầy kinh ngạc.
“Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi. Đại ca Diệp xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Tất cả học sinh lớp ba đều chạy tới.
“Các cậu mau đến sản vận động mà xem, đại ca Diệp đang bị kéo lên như một con chó sâp chết. Cậu ta bị đánh vô cùng thảm, tôi còn hoài nghi liệu có phái cậu ta sắp chết rồi không. Kéo cậu ta đi đến đâu là cả đoạn đường đó dính đầy máu.”
Một học sinh nói, vì quá gấp gáp nên cảu cú không được rành mạch rõ ràng.
“Hả, ở Thông Châu còn có người dám động vào đại ca Diệp ư? Nhà họ Diệp coi cậu ta như bảo bối, kẻ nào đánh cậu ta như vậy không sợ bị giết cả nhà ư?”
“Là ba của đại ca Diệp đánh cậu ta đó! Ngay cả ông nội cậu ta cũng đã đích thân đến, bây giờ bọn họ lôi cậu ta đến chắc là đế xin lỗi thầy Lạc đó.”
Học sinh lớp ba đều đồng loạt chạy đến sân vận động, thậm chí nhiều học sinh trong trường cũng chạy ra xem.
Vì Diệp Thánh Đào là nhân vật hô mưa gọi gió của trường trung học phổ thông Uất Kim Hương, nhưng bây giờ cậu ta lại bị người ta kéo lê một chản, kéo thẳng đến sản vận động. Cảnh tượng này thật đáng sợ.