Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Lúc này, vì Trần Hữu đã nghe kiến nghị của Tôn Huy Nam nên anh ta bèn đến tìm hiệu trưởng, nói chuyện một lúc lâu, sau đó không còn cách nào khác, đành phải gọi Lạc Tú đến, bất đầu cuộc họp.
“Thầy Lạc, bèn ngoài hình như có người đang tìm anh.” Một giáo viên bước vào nói.
“Anh nói với người đó là tôi đang họp, bảo người đó đợi ô ngoài.” Lạc Tú đang ngồi trong phòng họp, tất nhiên anh biết người đến tìm mình là ai, nhưng bây giờ Lạc Tú đang rất không vui, cứ đế Lưu Đức Kiên đợi đi.
“Xin lỗi ông, thầy Lạc đang họp, thầy ấy bảo ông đợi ờ ngoài này một lát.” Vị giáo viên đó chạy ra thông báo cho Lưu Đức Kiên biết.
Lưu Đức Kiên nghe vậy càng tức giận hơn, nhưng lại không dám rời đi.
Vì trong chuyện này, quả thực ông ta đang ở thế đuối lý.
Nhưng Lưu Đức Kiên đường đường là một thị trưởng, bảo ông ta đợi ở bên ngoài như vậy hình như cũng có chút không hợp
tình hợp lý?
Lúc này, ở bên trong, hiệu trưởng đã bắt đầu cuộc họp.
“Thầy Lạc, vì học sinh lớp mười hai đã sâp tốt nghiệp, nhà trường cũng thấy nên tổ chức một buổi họp phụ huynh, các lớp khác đã tổ chức, chỉ duy cho lớp ba là chưa tổ chức, anh thấy sao?”
“Vậy ý của hiệu trưởng là muốn tôi tố chức một buối họp phụ huynh cho lớp ba ư?” Lạc Tú hỏi.
“Đúng vậy.” Lần này hình như hiệu trưởng cũng bị “mê hoặc”, ông ta bị Trân Hữu xúi giục, gài bẫy Lạc Tú.
“Một chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng cần phải tìm tôi đến đế mở cuộc họp ư?” Lạc Tú tỏ ra hơi ngạc nhiên và mất kiên nhẫn.
“Hừ, một chuyện nhỏ nhặt ư?” Trần Hữu cười khẩy, tỏ ý khinh thường.
“Chuyện này không phải chỉ là một chuyện nhỏ nhặt Ư? Không phải chỉ là mở một buổi họp phụ huynh thôi ư?” Đối với Lạc Tú thì đây quả thực chỉ là một chuyện cỏn con.
Những giáo viên khác nghe anh nói vậy liền thấy hơi khó chịu.
Đối với một lớp bình thường thì việc họp phụ huynh quả thực chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần gọi điện thoại, sau đó xác định thời gian là xong, đến lúc đó các phụ huynh tự nhiên sẽ tới dự.
Nhưng lớp ba lại khác, học sinh trong lớp ba không phải con cái của doanh nhân, nhà tài phiệt hay các ông lớn có máu mặt ở Thông Châu thì cũng là những người người có địa vị vô cùng hiến hách.
Tóm lại, phụ huynh của lớp ba đều là những nhân vật lớn, thậm chí còn “lớn” đến nỗi không thế tưởng tượng được.
Những nhân vật lớn đó không phải là người mà một cuộc điện thoại của một giáo viên như họ là có thể mời đến được.
“Thầy Lạc, tôi không thê’ không thừa nhận là trong việc dạy học, có thế thầy rất có năng lực. Nhưng câu vừa rồi của thầy nghe có vẻ ngạo mạn quá rồi đấy.”
Một vị giáo viên đứng dậy, lần trước anh ta vì Lạc Tú mà phải đi chạy bộ, nằm ở nhà mấy ngày liền đến hôm nay mới bình phục lại.
“Mở một cuộc họp phụ huynh thì ngạo mạn cái gì? Chắng lẽ trước đây mọi người không tổ chức họp phụ huynh?” Lạc Tú hỏi vặn lại.
“Tôi phải nhác nhở anh, phụ huynh của lớp ba không giống các phụ huynh bình thường khác đâu.”
“Hừ, thầy Lạc đây là người rất có bản lĩnh mà, chác chần thầy ấy có thể mời họ đến, mọi người không cần lo láng đâu.” Lúc này, Trần Hữu lẽn tiếng tỏ ý mỉa mai Lạc Tú.
“Nhưng thầy Lạc à, tôi muốn nói là, nếu thầy có bản lĩnh mời được phụ huynh của học sinh lớp ba đến đây, vậy tại sao thầy vẫn chỉ là một giáo viên?” Anh ta châm chọc.
“Anh là con trai của nguyên phó thị trường, vậy tại sao anh cũng chỉ là một giáo viên?” Lạc Tú cười khẩy, cũng cất giọng châm chọc.
Nhưng dường như câu nói của anh đã chọc thắng vào nổi đau của Trần Hữu, anh ta lập tức đập bàn đứng dậy, nói: “Họ Lạc kia, đừng tưởng anh chiếm được lợi vài lần là cho rầng bản thân rất giỏi giang nhé. Đó chầng qua là vì anh may mán thôi, lần này tôi không tin là vận số của anh vần tốt như thế. Nếu anh thật sự có thế mời được phụ huynh của lớp ba đến thì bây giờ anh cũng không phải là một giáo viên nho nhỏ, làm thuê cho người ta.”
Trần Hữu chế giễu Lạc Tú chính là vì anh ta nghĩ đến điều này, nên mới cảm thấy chuyện này rất đáng tin cậy.
Quá thật, từ khi lớp ba được thành lập đến nay không phải là chưa bao giờ tố chức họp phụ huynh, thậm chí hiệu trưởng còn đích thản ra mặt, nhưng không mời được một phụ huynh nào đến.
“Thầy Lạc, đừng nói mấy lời to tát. So về trình độ và kinh nghiệm thì kinh nghiệm trong mười mấy năm đi dạy của chúng tôi ăn đứt cậu, chúng tôi không làm được thì dựa vào đâu mà cậu có thể làm được chứ? So về nhản mạch, thầy Trần đây còn là con trai của nguyên phó thị trưởng – người đứng thứ hai Thông Châu, có máu mặt hơn cậu nhiều, cũng quen biết nhiều nhân vật có tên có tuổi hơn cậu. Người ta còn không làm được thì cậu dựa vào đâu mà nghĩ là mình có thế làm được.”
Trần Hữu từ nhỏ đã xuất thân trong một gia đình giàu có, quyền quý ớ Thông Châu. Dù là bạn cùng lớp hay bạn bè của anh ta đều là những người được coi là có địa vị cao, nằm trong
giới thượng lưu của xã hội. Hơn nữar vì là con trai của nguyên phó thị trưởng nên quan hệ xã hội của Trần Hữu không chỉ rộng mà còn rất cao quý.
Nếu so Lạc Tú với Trần Hữu thì Lạc Tú chẳng là cái thá gì cả.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!